|
Trong bữa Tiệc ly, Chúa Giêsu chia sẻ với
các môn đệ những lời rất thân tình, tha thiết: Ngài sẽ ra đi về cùng Cha rồi
Ngài sẽ trở lại đón các ông, để Ngài ở đâu, môn đệ cũng ở đó với Ngài. Ngài cho
các ông biết sứ mạng của Ngài là đến trần gian để dẫn đưa nhân loại về cùng
Chúa Cha, đến sự sống đời đời. Chính Ngài là con đường duy nhất. Ai muốn đến
cùng Cha, muốn có sự sống đích thực thì phải qua con đường đó. Nếu từ chối
Ngài, không bao giờ chúng ta có thể đạt tới hạnh phúc viên mãn.
Trong khung cảnh bữa Tiệc ly, Chúa Giêsu
đã dùng những lời lẽ rất thân tình, tha thiết để tâm sự với các môn đệ. Ngài
báo cho họ biết là Ngài sẽ ra đi, đi đến một nơi rất lạ mà họ chưa bao giờ được
biết. Nhưng rồi Ngài lại hứa sẽ trở lại đón họ đề cùng đưa họ đến nơi đó. Ông
Tôma tò mò hỏi: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu làm sao chúng con
biết đường đi?” Chúa Giêsu đáp: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không
ai đến được với Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 5-6). Khi nói như thế, ít nhiều
Chúa đã muốn cho mọi người biết: mục tiêu hành trình của mọi người là về với
Thiên Chúa là Cha. Chúa Giêsu chính là người dẫn đường, hơn nữa chính Ngài là
con đường dẫn ta đến đích điểm đó.
Chúa Giêsu mạc khải cho chúng ta biết:
“Chính Ngài là con đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14, 6). Ngài đã tỏ bày
mầu nhiệm về Thiên Chúa, chỉ đường cho con người đến gặp Chúa Cha và dạy họ sống
thế nào cho hợp ý Thiên Chúa. Ngài mạc khải chính Ngài, Đấng thực thi sứ mạng của
Thiên Chúa bằng lời nói và hành động quyền năng nơi thế gian để cứu chuộc nhân
loại. Ngài là con đường duy nhất dẫn tới Chúa Cha như chính Ngài đã nói: “Không
ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy”. Ngài là con đường dẫn đến sự thật;
sự thật giải thoát con người và là sự sống sung mãn cho con người vì chính Ngài
là sự sống (Ga 11, 25). Như thế, chỉ Chúa Giêsu mới là con đường, là sự thật,
là sự sống vĩnh cửu cho những ai tin vào Ngài (Ga 10, 28).
Mọi người muốn vươn tới hạnh phúc, hạnh
phúc tuyệt đối và trường cửu. Hạnh phúc này chỉ có trên nước Thiên Chúa. Vậy
đâu là con đường đưa tới hạnh phúc đó? Chúng ta biết Chúa Giêsu vừa là Chúa vừa
là người. Ngài là trung gian hoàn hảo duy nhất giữa Chúa Cha với chúng ta. Biết
bao con đường mở ra trước mắt chúng ta, nhưng chỉ có Ngài mới là con đường đưa
chúng ta đến cùng Chúa Cha, vì Ngài biết Chúa Cha và bởi Chúa Cha mà ra. Chúng
ta hãy tin tưởng bước theo Ngài vì chính Ngài đã khẳng định với chúng ta: “Thầy
là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Chúa Cha mà không qua
Thầy” (Ga 14, 6).
Mục đích tối thượng của chúng ta là đi về
nhà Cha, đi vào quê trời là quê hương của chúng ta. Đường về quê trời có nhiều
thử thách, nhưng người môn đệ có thể vượt qua dễ dàng, nếu biết để cho Chúa hướng
dẫn, để cho Chúa đưa mình đến nơi Chúa muốn. Bí quyết căn bản của đời sống Kitô
là để cho Chúa tự do hướng dẫn mình đi, là biết cộng tác với ơn Chúa, là để cho
Chúa Kitô chiếm hữu như thánh Phaolô tông đồ ngày xưa, ngài đã bộc lộ cho những
người con tinh thần của ngài bí quyết đời Kitô: “Tôi sống, nhưng không phải là
tôi, mà chính Đức Kitô sống trong tôi. Kiếp sống tôi đang sống, tôi muốn sống
trong niềm tin hoàn toàn vào Đấng đã yêu thương tôi và trao nộp chính mình cho
tôi”.
Chúng ta nhận ra lòng thương xót của
Chúa Cha qua Đức Giêsu “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi ban Con Một” (3, 16),
nhưng chúng ta vẫn dửng dưng và từ chối “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà
chẳng chịu đón nhận” (1, 11). Nếu chúng ta đón nhận Con của Ngài, chúng ta sẽ
được cứu độ (3, 17).
Như người cha hằng mong đứa con đi hoang
trở về, như người mục tử đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất, như bà goá soi
đèn, quét nhà tìm thấy đồng bạc bị mất (Lc 15). Thiên Chúa cũng khắc khoải đi
tìm con người và Ngài bao dung, rộng lượng đón nhận chúng ta trở về với Ngài.
Thật vậy, Thiên Chúa đã đi bước trước trong công cuộc hoà giải chúng ta với
Ngài bằng giá máu của chính Con Một yêu dấu của Ngài. Lạy Chúa, xin thương xót
chúng con, vì chúng con là kẻ có tội
Ta thấy Chúa Giêsu nói rõ ràng về Bí
tích Thánh Thể và khuyên tín hữu cần phải lãnh nhận Thịt và Mình Máu Ngài, nhờ
đó Ngài ở trong họ, họ ở trong Ngài và được sống đời đời.
Thánh lễ quả là một dịp rất quý giá để
chúng ta ăn uống Chúa, nhờ đó được ở trong Ngài và chia sẻ sự sống thần linh của
Ngài. Thế nhưng các lễ nghi Thánh lễ vẫn cứ lập lại hầu như ngày này cũng như
ngày khác. Điều đó khiến chúng ta quá quen đến nỗi không còn chú ý. Việc rước lễ
cũng thế, có nhiều ngày nó chỉ là hành động theo thói quen không chút ý thức.
“Như Chúa Cha là Đấng Hằng Sống đã sai
tôi và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi cũng sẽ nhờ tôi mà sống như
vậy” (c. 57). Chúa Giêsu so sánh giữa việc kết hợp giữa Người với kẻ ăn thịt và
uống máu Người như việc kết hợp giữa Chúa Con và Chúa Cha vậy. Nếu ta ăn thịt
và uống máu Người, ta sẽ sống nhờ người như Người đã sống nhờ Cha. Từ đó, ta đi
vào tương quan với Ba ngôi Thiên Chúa, được thông phần sự sống và hưởng hạnh
phúc vĩnh cửu với Ba Ngôi. Vậy, khi ăn thịt và uống máu Chúa, ta không còn sống
cho chính mình nữa, nhưng là “ Đức Kitô sống trong ta” (Gal 2, 20).
Thỉnh thoảng tôi cần phải làm sống lại ý
thức khi tham dự Thánh lễ và Rước lễ. “Xin Chúa tha thứ những lần chúng ta đã
thờ ơ lãnh đạm hay không chuẩn bị tâm hồn cho xứng đáng để đón nhận Chúa”
Lm. Anmai CSsR