29.3 Thứ Ba trong tuần thứ Tư Mùa Chay (Ed 47:1-9,12; Tv 46:2-3,5-6,8-9; Ga 5:1-3,5-16)

Ga5_1-3a_5-16.jpeg

Chúa Giêsu là Đấng chữa lành mọi bệnh tật,
là Đấng ban phát và phục hồi sự sống thân xác cũng như linh hồn. Chúng ta hãy
chạy đến với Chúa để được chữa trị tận căn mọi tội lỗi và mọi đau khổ, bệnh tật.

Hồ Bếtdatha khá lớn, những bệnh nhân đến
đây để với một niềm hy vọng là được chữa khỏi bệnh. Dọc bên bờ hồ này có rất
nhiều loại bệnh tật khác nhau, chờ đợi để được xuống hồ chữa cho khỏi bệnh. Anh
bại liệt 38 năm cũng là một trong số những người nằm chờ để được ai đó đưa xuống
hồ, nhưng chắc chẳng ai quan tâm và không ai giúp đỡ anh ta: “không có người
đem tôi xuống hồ, khi nước động”.

Có lẽ Chúa Giê-su đã quan sát quang cảnh
náo động và hối hả của dân chúng tranh giành để được lành bệnh tại hồ nước Bếtdatha
và hiểu thấu được tâm trạng thấp thỏm và mòn mỏi để được ai đó đem xuống hồ cho
khỏi bệnh, nên dù chưa yêu cầu hay van xin, Chúa Giê-su đã hỏi anh bại liệt lâu
năm: “Anh có muốn trở nên lành mạnh không?” (c.6) Anh không trả lời trực tiếp
câu hỏi của Chúa Giê-su “có hay không”, nhưng anh lại trả lời bằng một cách lý
giải “không có người đem tôi xuống hồ, khi nước động”.

Anh đã mòn mỏi trông mong được chữa lành
thân xác bại liệt lâu năm của anh, thế nhưng Chúa Giê-su đã đặt vấn đề “lành mạnh”,
tức phục hồi thân xác bại liệt của anh và cả tinh thần lành mạnh của anh nữa. Với
quyền năng của Ngài, Ngài có thể phán một lời với anh bại liệt thì anh có thể đứng
lên và đi lại được…nhưng ở đây thì không! Chúa Giê-su lại bảo anh: “hãy đứng dậy,
vác chõng, và đi”. Chúa Giê-su cần sự hợp tác của anh để giúp anh được lành mạnh:
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.

Chúa Giêsu chữa người bất toại ở bờ hồ Bếtsaiđa.
Nếu chúng ta đặt mình vào vai bệnh nhân 38 năm, chúng ta mới thấy những người hạch
hỏi anh thật độc ác. Tại sao họ không cảm thông với anh khi anh bị khổ suốt 38
năm trong tình trạng khốn nạn. Đáng lý ra họ cùng phải với anh tôn vinh, tạ ơn
Vị đã cứu giúp anh mới phải. Tại sao họ lại bắt bẻ Ngài ? Ngài và họ, ai là người
thương yêu đích thực ? Ngài và họ, ai là người đi trong đường lối của Thiên
Chúa ?

Tin mừng cho biết khi Chúa Giêsu đến bờ
hồ Bếtsaiđa, thì đã có rất nhiều bệnh nhân nằm la liệt cùng với thân nhân của họ
chờ chực sẵn bên hồ. Giữa đám đông bệnh nhân ấy, Chúa nhận ra một người đau khổ
cô độc nhất, anh bị tàn tật, bất toại hay tê liệt như lời anh thưa với Chúa:
“Không có ai khiêng tôi xuống nước cả”. Anh đã nằm ở đây 38 năm rồi, thời gian
quá dài. Bao nhiêu người đã đi qua, kể cả những vị lãnh đạo dân Do thái, không
ai màng tới.

Nhưng Chúa Giêsu đã nhìn thấy, động lòng
thương và đã chữa lành anh. Không những Chúa chữa bệnh nơi thân xác mà Ngài còn
muốn tiến xa hơn, khi kêu gọi người được chữa lành hãy nghĩ đến phần hồn của
anh với lời nhắn nhủ: “Anh đừng phạm tội nữa”.

Chúa Giêsu cho anh bại liệt lành bệnh và
bước đi trong an vui trong ngày sabat – ngày của niềm vui. Trong lúc người biệt
phái ngăn cản anh vác chõng lại hạch hỏi anh thật độc ác, chỉ vì ngày sabat,
ngày nghỉ với họ cũng có nghĩa là không được vác chõng. Họ không thông cảm với
anh khi anh bị khổ suốt 38 năm dài, họ vẫn cứ muốn trói buộc anh trong căn bệnh
bại liệt chỉ vì câu nệ lề luật. Họ mang hình ảnh nhân loại không biết cảm thông
nỗi khổ của nhau, đối xử với nhau từ ích kỷ đến tàn ác chỉ biết bắt bẻ và kết
án.

Chúa Giêsu đã thực hiện một dấu lạ để mời
gọi con người mở mắt nhìn Ngài là Đấng Cứu Thế. Thế nhưng, không ai đã nhận ra
sự hiện diện của Ngài. Riêng những người Do thái, những vị lãnh đạo tôn giáo Do
thái đang có mặt ở đó lại dựa vào đó, để bắt bẻ Chúa đã lỗi ngày hưu lễ. Đối với
Chúa, Ngài đến làm ơn cho người ta, mạng sống con người quí trọng hơn hết.

Thiên Chúa không làm thay tất cả cho con
người, nhưng mỗi người – để được chữa lành về thể xác lẫn tâm linh – điều đầu
tiên là phải có lòng mong muốn, bày tỏ lòng khao khát, và điều quan trọng phải
có can đảm làm bước bột phá vượt lên trên chính mình, là “đứng dậy! quyết tâm!
Và bước đi!” như người bại liệt trong Tin Mừng hôm nay. Anh thật liều lĩnh làm
theo lời Chúa Giê-su để bước ra khỏi bệnh tê bại lâu năm, để đứng thẳng và bước
đi. Còn tôi, liệu tôi có đủ can đảm vượt qua hành vi và thói quen cũ của cái
“tôi” để dám đứng lên bước đi hay không?

Mỗi người chúng ta trong kinh nghiệm cá
nhân, đã từng mang ít nhiều những bệnh tật thể xác, và mang những bất toại của
tâm hồn trong thân phận của sự yếu đuối, tội lỗi, đó là sự bại liệt tâm linh của
con người. Như anh bại liệt, chúng ta hãy bày tỏ sự mong muốn được chữa lành
qua Bí tích Hoà giải, chính trong bí tích tình yêu này Chúa nói với chúng ta
như đã nói với anh bại liệt: “Anh đã được lành bệnh”.

Lm. Anmai,
CSsR

Tắt quảng cáo [X]