Câu hỏi xem chừng chả có gì hay và cũng có thể gọi là câu hỏi vô duyên !

Tìm gì ư ? Tìm cơm áo gạo tiền. Thế mà
cũng hỏi.

Thật vậy ! Trừ những đứa trẻ hay những học
sinh – sinh viên, người lớn hay gọi là người trưởng thành lao đầu vào tìm tiền.
Đơn giản có tiền mới trang trải cho cuộc sống cũng như đáp ứng nhu cầu cho cá
nhân, cho gia đình.

Và rồi trong cuộc sống, người nghèo thì tìm
sao cho đủ ăn đủ mặc. Người quá nghèo thì chắc có lẽ chỉ cần có cái ăn còn cái
mặc thì ai cho gì mặc đó. Còn người giàu có thì lại muốn tìm thêm để sắm cái
này, mua cái kia sao cho bằng chị bằng em.

Người giàu xem chừng ít ai biết đủ khi họ
lao vào “cuộc chơi”. Có khi bất chấp sức khỏe, có khi không giành cho
thời gian nghỉ mà lao đầu vào tìm tiền. Có những người tìm tiền bất cứ giá nào
và bất chấp mọi thủ đoạn.

Trong cuộc sống, như định mệnh : người
giàu kẻ nghèo ! Người giàu ở nhà cao cửa rộng, có xe và những thứ đắt tiền. Người
nghèo thì chắc chỉ cần 4 bức vách và mái nhà để che thân.

Tất cả cùng lớn lên, cùng sống, cùng
phát triển. Kèm theo sự tăng trưởng trong cuộc sống thì thời gian như cuốn lại,
tuổi tác như già ra và cái chết như cận kề vì bệnh tật hay tuổi cao sức kém.

Cuối cùng, tất cả mọi người không phân
biệt chủng tộc, màu da, địa vị, sắc đẹp, giàu sang phú quý hay nghèo hèn … tất
cả đều phải chết.

Tôi vẫn có thói quen thăm mộ Mẹ, phòng
hài cốt có tro bụi của Cha. Mỗi lần đến đó, hình ảnh thân thương lại tràn về.
Những người nằm quanh đó cũng như cha mẹ. Những nhà giàu thì mộ được xây to hơn
người khác nhưng bên dưới cũng chỉ là xác đất vật hèn mà thôi.

Nhìn những nấm mộ ở nghĩa trang, nhìn những
chiếc hủ cốt tại phòng Chờ Phục Sinh … ta thấy được điều gì ? Xin thưa ta thấy
được dúm tro tàn hay bộ xương khô của những người nằm đó. Và thử hỏi, cuối đời
họ mang theo được gì khi đến trước mộ phần.

Trước mộ phần, người thân ta đó chứ !
Trước mộ phần, người quen ta đó chứ ! Trước mộ phần, bè bạn ta đó chứ ! Trong
những người đó, khi sinh thời có khi là một giám mục, một linh mục, một doanh
nhân giàu có, một đại gia thành đạt … nhưng giờ còn nữa đâu. Phần ta, ngày
sau ta cũng như họ không hơn không kém. Ta cũng được vùi sâu trong lòng đất hay
được thiêu đốt thành dúm tro tàn.

Cuộc đời là vậy đó để rồi ta tìm gì nữa
?

Vẫn là con người, lệ thuộc trong định luật
của con người để rồi con người tìm kế sinh nhai. Thế nhưng rồi chả lẽ con người
cũng như con chim con chiện đi tìm kế sinh nhai xong rồi chết hay sao ? Con người
đâu như con vật kia rằng thì là chết là hết. Với những người có đạo, với những
người có tín ngưỡng vào xác loài người sẽ sống lại e rằng không dừng lại ở cái
chuyện tìm kế sinh nhai nhưng lại là đi tìm cái cửa đàng sau cửa chết.

Kinh nghiệm còn đó và có đó nhưng dường
như ít ai thuộc cho lắm để rồi con người ta lao đầu vào tìm đủ mọi cách sao cho
mình được giàu sang phú quý và có những người không ngần ngại tranh giành với
cha, với mẹ và với anh chị em mình để thừa hưởng vài đồng bạc lẻ hay mảnh đất
hay cùng lắm là căn nhà. Và rồi họ quên rằng sau khi họ tranh giành như vậy liệu
rằng cuộc đời của họ có bình an hay như là những của cải đó mang theo đến mộ phần
cùng với họ. Khi chợp mắt khép mi rồi thì tất cả danh vọng, tiền tài, lụa là gấm
vóc đều để lại.

Tôi vẫn hình dung tương lai ở phía trước
trong phần mộ hay trong nhà hài cốt. Bon chen cho lắm, cày cho thật sâu và thật
lâu nhưng cuối cùng chỉ là dúm tro tàn mà thôi.

Ý thức như vậy cùng với suy nghĩ có thể
ngày hôm nay là ngày cuối cùng cho sự sống để lòng được thanh thản hơn. Kèm
theo đó là câu mà mình tự hỏi rằng cả cuộc đời mình đi tìm cái gì để cho dễ sống.

Nếu như ai nào đó nghĩ và tin rằng cuộc
đời này là mãi mãi, trần gian này là vinh phúc thì cứ mãi đi tìm theo tự do của
họ. Còn nếu ai xác tín và chân nhận rằng cuộc đời này chỉ là cõi tạm hay là kiếp
phù du thì ta sẽ có con đường sống thanh tao nhàn nhã với những vật lộn kiếp sống.

Cứ mỗi lần đi vào thăm làng đồng bào thiểu
số là mỗi một lần ta tự hỏi cũng như trả lời cho thái độ sống của ta. Người
trong buôn họ nghèo lắm, họ khó khăn lắm nhưng sao lòng của họ thật bình an.
Đơn giản vì rằng họ không có nhu cầu cao trong cuộc sống cũng như họ thấy đủ
nên lòng cứ bình an.

Nói như thế không phải ta thụ động hay
buông xuôi. Nghĩ như thế không phải là ta để cho đời trôi như cánh bèo nhưng là
để ta ý thức về cái cùng đích của đời ta cũng như ta mang theo gì được đến với
mộ phần.

Ngày mỗi ngày, ta lại xin Chúa cho ta ơn
bình an trong cuộc sống. Ngày lại ngày ta xin Chúa cho ta luôn ý thức rằng ta đủ
trong mọi hoàn cảnh để ta được mãi bình an.

Lm. Anmai, CSsR