Tuy nhiên
nhiều khi người ta quên mất rằng quà tặng đáng giá, đắt giá và thân tình nhất –
trong tiếng Pháp có một từ nhưng nói lên đủ cả ba ý nghĩa này: cher / chère – mà người ta có thể trao tặng
cho nhau lại chính là món quà mà Thiên Chúa trao ban cho con người, đó là TRẺ THƠ GIÊSU,
một quà tặng sống động, từng ngày từng phút trở nên niềm vui và sự bình an cho
tất cả những ai đã vấp ngã trong tội lụy và đang mang những “tội vạ – nghiệp
báo” của chúng.
Chúa Giêsu còn
là Present, là món quà, theo nghĩa là Hiện tại, Hiện
diện, Có mặt Ngay lúc này, bên mỗi con người trần thế, cùng đi với họ
trên mọi nẻo đường nhân sinh gập ghềnh. Chúa Giêsu còn là Gift, là món quà, theo nghĩa Ân huệ,
Ơn ban, Khả năng Thiên phú,
trong cõi lòng và trí khôn của những ai biết cảm tạ Ngài và làm sinh lời vì
Vinh Danh Thiên Chúa và vì phần rỗi anh chị em mình, bất kể tình trạng thể chất
và tâm hồn của họ và của chúng ta ra thế nào, như câu chuyện đầy ý nghĩa trong
tập phim ngắn sau đây:
Một cậu bé
12 tuổi, rất ít khi ra khỏi nhà, chỉ chơi games bắn súng một mình trong phòng
khách tối mờ phía sau bức rèm, nhưng rất ngạc nhiên khi mẹ cậu đem đến cho cậu
một chiếc hộp và nói rằng đó là một món quà dành cho cậu. Bà nói: “Ngoài trời thật là đẹp, con nên để ánh nắng
chiếu vào nhà chứ!” Sau đó, bà
đi lên lầu trả lời một cuộc điện thoại.
Cậu bé mở hộp,
một chú cún con tràn đầy năng lượng lộ ra. Cậu bé rất vui. Tuy nhiên, niềm vui
của cậu bé ngay lập tức chuyển thành sự kinh tởm khi cậu thấy chú chó con bị cụt
gần hết chân trước bên trái. Vì bị thiếu một trong hai chân trước của mình, cún
con này gần như chỉ có ba chân. Cậu bé nói một mình: “Mẹ
tính chọc ghẹo mình đây!” rồi
ném chú chó con ra xa và tiếp tục chơi games của mình.
Không sợ
hãi, cún con phát hiện ra một quả bóng cao
su màu đỏ dưới gầm tủ. Không
chậm trễ, cún con chạy đi, rồi vấp ngã, lộn mấy vòng, nhổm dậy chạy tiếp… Bằng
mọi cố gắng hết sức có thể, cún con lấy quả bóng và mang đến chỗ cậu bé, rủ cậu
bé cùng chơi. Cậu bé bực mình vì bị quấy rầy liền đá trái bóng ra xa. Trái bóng
lăn vào một chiếc thùng giấy…
Cậu bé phớt
lờ chó con. Nhưng chẳng lâu sau, cún con vốn vô tư, trong sáng, không nề hà
gian khó của bản thân, bằng sự quyết tâm, đã thuyết phục được cậu bé bỏ trò
chơi điện tử, bước ra ngoài. Chính lúc này cún con nhận ra rằng cậu bé đi bằng
nạng, vì chính cậu cũng mất một chân.
Cậu bé đã quyết
định chấm dứt nỗi cô đơn cáu kỉnh ẩn chứa trong cõi lòng, bước ra ánh sáng, chơi
trò đuổi bắt với món quà của mình, tận hưởng niềm vui với chú cún con đồng cảnh
ngộ. Cuối cùng cậu bé cũng thốt lên với mẹ: “Mẹ
ơi! Chúng con ra ngoài chơi đây.”
Cún con đã
đưa cậu bé ra khỏi vỏ bọc của mình và giúp cậu nhận ra rằng chúng ta vẫn có thể hạnh phúc với nhau theo cách của
chúng ta, ngay cả khi chúng ta không “hoàn hảo”, nếu chúng ta biết chấp nhận
“khuyết điểm” của mình cũng như “khiếm khuyết” của người khác, ở cấp độ cá
nhân, gia đình, cộng đồng xã hội to lớn hay nhỏ bé, quốc gia và quốc tế.
Phim ngắn
này, do Jacob Frey đạo diễn và đồng viết kịch bản cùng Markus Kranzler năm
2014, đã được trình chiếu tại 293 liên hoan phim khác nhau và đã giành được 81
giải thưởng từ tất cả các liên hoan phim và nhận được sự hoan nghênh của giới
phê bình.
Nhân sự kiện
này, trang web Vincentian giới thiệu bài báo bằng tiếng Tây Ban Nha “Sự hiện diện giữa những người nghèo”, do María Milagros
Canton, thường được gọi là “Người con Bác
ái” viết như sau:
“Tôi không
biết có nên bạo dạn nói rằng “Chỉ có người
nghèo mới cứu được người nghèo”. Có thể là như thế, bởi vì người
nghèo (không chỉ nghèo tiền của) là những người hầu như cảm nghiệm được sự gần
gũi của Thiên Chúa. Và đối với họ, Thiên Chúa là Đấng không bỏ rơi họ. “Thầy ở cùng
anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt
28,20). Ai bám chặt lấy Chúa thì không gục ngã. Mặc dù họ không cảm thấy được
xã hội công nhận, nhưng họ cảm thấy rằng có một NGƯỜI ở cùng với họ. Do đó, họ cảm
nghiệm được Thiên Chúa trong những gì xảy ra với họ và chung quanh họ. Từ cái nghèo của
họ, người nghèo cống hiến những gì tốt nhất của bản thân họ, cống hiến chính
con người của họ. Trong lòng quảng đại của họ, họ không tính toán
cũng không toan tính. Đó là lý do tại sao điều quan trọng là cần phải đón nhận
những gì người nghèo đem lại cho chúng ta; nếu không được đón nhận,
họ cảm thấy bị khước từ, và cảm thấy rằng món quà họ trao tặng chẳng có giá trị
gì.” (vincentians.com/es/)
Xin mời xem
phim theo đường link dưới đây:
https://www.youtube.com/watch?v=3XA0bB79oGc
Phêrô Phạm
Văn Trung, 23/12/2021.