MÙA XUÂN THIỆN NGUYỆN

Nhóm 7 Sắc Cầu Vòng – Bv Chợ Rẫy

WGPSG
(31.01.2022)
 – Chị em chúng tôi đã lên đường đi đến bệnh viện để ở lại
và chia sẻ mùa Xuân với những anh chị em đang phải quằn quại đau đớn vì mang
trong mình con virút Corona.

Tết dân tộc là thời
gian cho những người con xa nhà được trở về bên mái ấm gia đình, bên người thân
yêu để sẻ chia nỗi niềm và chung vui trong những ngày đầu năm mới. Đó là những
phút giây thật ý nghĩa, cảm động và ấm lòng.

Chúng tôi những tu sĩ,
cũng có một mái ấm, cũng có những người thân yêu, cứ dịp Tết đến Xuân về, lòng
chúng tôi lại rộn ràng để chuẩn bị cho chuyến đi thăm gia đình và người thân.

Tuy nhiên, năm nay với
lời mời gọi yêu thương của mẹ Hội dòng, chị em chúng tôi ở lại chia sẻ niềm vui
năm mới cùng chị em trong Hội dòng.

Và không chỉ dừng lại ở
niềm vui cá nhân hay niềm vui riêng của cộng đoàn, chị em chúng tôi đã lên đường
đi đến bệnh viện để ở lại và chia sẻ mùa Xuân với những anh chị em đang phải quằn
quại đau đớn vì mang trong mình con virút Corona.


Đối với tôi, mùa Xuân
năm nay mang bao cảm xúc, có vui, có buồn, có cả những lúc lòng thắt lại khi
nhìn thấy ông bà, cô bác anh chị đau đớn trên giường bệnh. Nỗi buồn Tết xa nhà
của tôi sánh sao được với hoàn cảnh đáng thương của các bệnh nhân covid; họ buồn
và đau đớn vì căn bệnh hoành hành, buồn vì không có gia đình bên cạnh ủi an những
lúc khó khăn này, buồn vì cô đơn, tủi thân, buồn vì không biết mình có cơ hội để
trở về bên gia đình không. Chính vì thế, điều họ cần hơn hết bây giờ là tình
yêu, sự sẻ chia và đỡ nâng tinh thần.

Chúng tôi, những tu sĩ
thiện nguyện tạm gác qua một bên những nỗi nhớ xa nhà để đến với các bệnh nhân
Covid, với mong ước được chia sẻ một chút những điều mà họ đã, đang và sẽ phải
trải qua.

Công việc của chúng
tôi không quá khó khăn, chỉ đơn giản là giúp các hộ lý vệ sinh cho bệnh nhân,
thay drap giường, giúp bệnh nhân ăn uống và thăm hỏi sức khỏe. Nhưng đúng là
không có phương thuốc nào tốt hơn cho bằng tinh thần khỏe. Tôi thấy rõ được niềm
vui trong ánh mắt của các bệnh nhân khi chúng tôi tiếp xúc và giúp đỡ họ. Tôi cảm
nhận thấy rằng đôi khi niềm vui và hạnh phúc giữa người với người không chỉ qua
những câu nói ngọt ngào mà qua chính hành động và sự ân cần, bởi chỉ có trái
tim mới chạm được vào trái tim.


Thực sự mà nói, ngày đầu
tiên bước chân vào trong những căn phòng bệnh của bệnh viện, tôi cảm thấy ngộp
với quá nhiều máy móc, với đủ mọi tiếng “tít, tít, tít…” và nhất là những tiếng
kêu đau đớn của bệnh nhân. Các bệnh nhân – già có, trẻ có, người gầy có, người
quá cỡ cũng nhiều và cả những người xăm trổ đầy mình – mỗi người mỗi khác, mỗi
người một điều kiện, một gia cảnh, người thành phố, người dân quê, nhưng khi
vào đây thì ai cũng như ai. Ai cũng chỉ có vỏn vẹn một tấm drap giường, một chiếc
gối, một chiếc khăn đắp, và chỉ hơn nhau ở chỗ trên người lắp đặt nhiều dây,
nhiều ống hơn! Quả thật, cuộc sống cứ trôi qua nhưng không ai lường trước được
điều gì sẽ đến với mình.

Tôi nhận thấy, không
chỉ chị em chúng tôi, mà từ các bác sĩ đến những anh chị điều dưỡng, các hộ lý…
đều rất tận tình quan tâm chăm sóc, hỏi han và ân cần cung cấp thuốc thang cho
các bệnh nhân. Một phần vì cuộc sống mưu sinh, nhưng phần lớn chính là tình yêu
thương muốn chia sẻ cho các bệnh nhân, nên cho dù những ngày Tết dân tộc đang cận
kề, cho dù cũng có gia đình và người thân, họ vẫn miệt mài hết mình với công việc
chăm sóc bệnh nhân. Chúng tôi được biết các nhân viên ở đây làm tăng ca để có
chút thời gian về bên gia đình trong dịp đầu Xuân. Chỉ thoáng nghe những điều
này thôi cũng làm lòng tôi thổn thức.

Khi động viên trò chuyện
với bệnh nhân, có một chú lên tiếng “
không cần về Tết sơ ơi, tôi chỉ cần được
về nhà thôi”. 
Câu nói này làm lòng tôi nhói đau. Tôi đau không vì họ
phải xa nhà trong dịp Tết, nhưng tôi đau vì nghĩ rằng việc trở lại gia đình của
các cô chú ở đây là rất khó, bởi nhiều phần thân thể của họ đã gần như chết rồi.
Tôi không dám để cho những giọt nước mắt chảy ra, vì như thế sẽ không tốt khi
các cô chú nhìn thấy. Từng ngày, từng ngày, chúng tôi luôn cố gắng để giúp họ
nuôi hy vọng dù chỉ là một chút.  

“Lạy Chúa, xin cho
con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người, đem trông cậy vào nơi thất vọng,
tìm an ủi hơn được ủi an, tìm yêu mến hơn được mến yêu, vì chính khi hiến thân
là khi được nhận lãnh…”
. Tạ ơn
Chúa, nhìn lại mới thấy, không về Tết không phải là rủi mà lại là một cơ hội thật
tuyệt vời cho chị em chúng tôi được thực sự chạm đến vị Thầy Giêsu sống động
nơi chính những anh chị em bệnh nhân.

Ngỡ rằng khi đến với họ,
chúng tôi sẽ trao gửi cho họ điều gì đó, nhưng không, chính chúng tôi là những
người nhận lãnh lại nhiều điều hơn bao giờ hết. Chúng tôi nhận lại được niềm hạnh
phúc khi thấy họ vui. Chúng tôi học được sự chịu thương chịu khó, sự cho đi nơi
các nhân viên y tế, học được sự can đảm chịu đựng những đớn đau và vượt lên chính
mình nơi nhiều bệnh nhân.

Mọi mệt mỏi trong công
việc như tan biến khi chúng tôi nhìn thấy những nụ cười tươi, những tiếng nói rộn
ràng của các bệnh nhân, bởi những nụ cười và niềm vui đó cho chúng tôi một niềm
tin rằng họ vẫn ổn và hy vọng họ có cơ hội được rời nơi này về với gia đình.

Cô phó khoa khu điều
trị đặc biệt Covid có chia sẻ với chúng tôi trước khi nhận ca “
Bệnh viện thật
may mắn khi có các tu sĩ đến đây trợ giúp, các thầy các sơ làm tốt lắm, các bệnh
nhân lên tinh thần rất nhiều, điều này rất quý, bởi họ không có ai bên cạnh những
lúc đau đớn. Cảm ơn các sơ và các thầy nhiều”. 
Không hãnh diện vì những
câu nói đó, nhưng một lần nữa, chúng tôi cảm thấy được nhắc nhở mình có sứ mạng
đem niềm vui Tin Mừng đến với anh em, như Đức Thánh Cha Phanxicô cũng đã
nói 
“Ở đâu có tu sĩ, ở đó có niềm vui”.


Ước chi chính những hy
sinh nhỏ bé của chúng tôi trong mùa xuân này đem lại chút niềm vui và hy vọng
cho những người chúng tôi gặp gỡ, đặc biệt là các bệnh nhân chúng tôi trực tiếp
chăm sóc.

Nguồn: tgpsaigon.net