06 02 X Thứ Bảy Tuần XXXI Thường Niên. Thứ Bảy đầu tháng. Ngày đền tạ trái tim vô nhiễm Đức Mẹ.
(Tr) Lễ Đức Mẹ ngày thứ Bảy. (Rm 16,3-9.16.22-27; Lc 16,9-15.)

tien.jpg

Lời
Chúa hôm nay chính là lời cảnh tỉnh cho mỗi chúng ta trong việc sử dụng tiền của
ở đời này. Ngài mời gọi chúng ta hãy trung tín trong việc sử dụng tiền của. Vì
tiền của cũng là một ân huệ Thiên Chúa tặng ban, nên chúng ta phải biết đặt tiền
của vào đúng vị trí của nó như Thiên Chúa muốn. Đó là sự khôn ngoan cần thiết
khi chúng ta sử dụng tiền của trong cuộc sống thường ngày.

Chính
vì tính cách trầm trọng của tham nhũng, nên Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay
đưa ra một đòi hỏi: “Hãy chọn lựa giữa Thiên Chúa và tiền của”, bởi
vì không ai có thể làm tôi hai chủ được. Tiền của tự nó không phải là điều xấu,
nó chỉ xấu khi con người tôn thờ nó như cùng đích cuộc sống. Thật ra, không có
tiền của xấu, mà chỉ có cách tìm kiếm, sử dụng xấu của con người mà thôi. Cách
tìm kiếm, sử dụng trở thành xấu là khi con người bóp nghẹt tiếng nói lương tâm,
chối bỏ chính mình, khước từ người anh em, chối bỏ Thiên Chúa. Kẻ tham lam là
người ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình, nhưng thực ra, họ cũng là kẻ đang tự hủy, chối
bỏ cùng đích của cuộc sống.

Tham
nhũng và lừa đảo ở mọi qui mô trong xã hội chúng ta, đó là một kết luận hiển
nhiên. Thế nhưng “thà đốt lên một ngọn nến, hơn là ngồi đó nguyền rủa bóng
tối”. Chúng ta hãy bắt đầu chống tham nhũng, lừa đảo, ích kỷ ngay trong
con người của chúng ta. Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Nếu các con không
trung tín trong việc sử dụng tiền của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm và giao
phó của cải chân thật cho các con?”. Nếu chúng ta chưa loại được tham lam,
lừa đảo trong những sinh hoạt hằng ngày, liệu chúng ta có thể chống tham nhũng ở
qui mô lớn hơn không?

Tham
nhũng đối với mỗi người chúng ta có thể mang nhiều tên gọi: ích kỷ, khước từ
chia sẻ, liên đới, cảm thông. Xét cho cùng, của cải là đển mọi người cùng hưởng
dùng; nếu tham nhũng, lừa đảo là chỉ muốn lấy của người để dành riêng cho mình,
thì bất cứ hành động ích kỷ nào, bất cứ khước từ san sẻ nào cũng là một hình thức
tham nhũng. “Không ai có thể làm tôi hai chủ”: của cải vật chất chỉ
là phương tiện giúp chúng ta thờ phượng người chủ duy nhất và đích thực là
Thiên Chúa.

Khi ta
biết dùng tiền của Chúa ban để làm những việc tốt hữu ích cho bản thân và tha
nhân là cách thức đẹp lòng Chúa nhất, “dùng tiền của bất chính mà tạo lấy bạn
bè” (c.9a). Tiền của chỉ là những phương tiện giúp ta có điều kiện thực thi
lòng bác ái đối với tha nhân, và đó là những nén bạc ta đang ký gởi nơi Thiên
Chúa, để sau này ta được “đón rước vào nơi ở vĩnh cửu” (x.c.9b).

Tiền của
chỉ có giá trị tạm thời mau qua và rất nhỏ so với những ân huệ thiêng liêng lớn
lao mà Chúa tặng ban. Nhưng Chúa cũng muốn chúng ta hãy “trung tín trong việc rất
nhỏ” ấy (c.11), từ đó có thể trung thành với những ân sủng cao quý Chúa
ban cho mỗi người trong từng hoàn cảnh, để làm vinh danh Chúa.

Có một
câu danh ngôn rất ý nghĩa: “Tiền của là một đầy tớ tốt và là một ông chủ xấu”.
Chúng ta suy nghĩ gì về nhận định trên?

Còn
Chúa Giêsu thì nói: “Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ” (c.13a). Lời
Chúa hôm nay thật cụ thể sống động cho thời đại chúng ta. Bởi lẽ nhiều người đã
xem tiền của như ông chủ của đời mình, để rồi sẵn sàng để tiền của điều khiển
cuộc đời mình, và cũng vì tiền của mà đánh mất phẩm giá và mất đi các mối tương
quan tốt đẹp trong cuộc sống.

Vì thế,
Chúa Giêsu đã khẳng định thật rõ ràng: “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên
Chúa, vừa làm tôi tiền của được” (c.13b). Thiên Chúa chính là Đấng Tạo Hóa đã dựng
nên con người cùng với muôn tạo vật trong vũ trụ mênh mông này. Ngài còn là Người
Cha giàu tình yêu thương nhân ái, luôn quan tâm chăm sóc từng người chúng ta bằng
muôn vàn ân sủng của trời cao. Thế nên, chỉ mình Thiên Chúa là Ông Chủ duy nhất
của đời ta, Ngài điều khiển và nắm giữ vận mạng của từng người chúng ta. Bổn phận
của chúng ta là tôn thờ, yêu mến và vâng phục thánh ý Ngài trong từng biến cố của
đời ta.

Ai cũng
phải công nhận giá trị của đồng tiền. Có tiền của mới mua được đất, mới xây được
nhà. Để có cơm ăn ngày ba bữa, phải có tiền. Khi đau ốm có tiền mới đi bác sĩ
được. Máy hết tiền thì muốn gọi điện thoại cũng không được. Bao lâu còn sống là
bấy lâu còn cần tiền. Tiền là phương tiện, phương tiện càng dồi dào thì đời sống
càng được bảo đảm và biết bao vấn đề trong cuộc sống được giải quyết dễ dàng
hơn. Khi con người bị lệ thuộc vào tiền của, liền có một cuộc soán ngôi: tiền
trở thành ông chủ hà khắc và người sở hữu tiền của trở thành nô lệ cho chính
chúng.

 Được tôn thờ Thiên Chúa vừa là ân huệ cao quý
do Chúa ban vừa là niềm hạnh phúc của con người. Chúa ban cho chúng ta những
phương tiện cần thiết để sống, trong đó có tiền của. Ngài muốn chúng ta sử dụng
các phương tiện đó để thờ phượng Chúa. Nếu thay vì thờ  phượng Ngài chúng ta lại đi thờ tiền của, thì
chúng ta đã trở thành nô lệ của chúng. Lời Chúa nói: “Không ai có thể làm tôi
hai chủ được” vẫn còn đó. Bởi vậy, cần thận trọng với lòng mình kẻo một khi đã
“ngã” vào của cải thì khó mà tôn thờ Thiên Chúa.

Chúng
ta đang sống trong một thế giới mà tiền của đóng một vai trò rất quan trọng, vì
chủ nghĩa duy vật hưởng thụ đang thống trị và điều khiển xã hội về nhiều phương
diện. Con người cũng thường đánh giá người khác dựa trên thế lực tiền của. Vì
thế, người có nhiều tiền của dễ trở thành người có địa vị và danh giá. Đây quả
thật là một thảm họa cho thời đại hôm nay!!!

Chúng
ta hãy ý thức để tự mình điều khiển tiền của theo cách Chúa muốn và mang lại hiệu
quả tốt đẹp cho bản thân và tha nhân. Đừng bao giờ để tiền của vượt quá giới hạn
của nó, nhưng chúng ta hãy làm chủ tiền của và sử dụng chúng theo ý muốn của
chúng ta cách chính đáng.

Huệ
Minh