|
Hôm nay là ngày truyền giáo trong cả Hội
Thánh; các giáo hữu hãy tận tâm hợp ý cầu nguyện và dâng việc lành phúc đức,
góp phần mở Nước Chúa cứu rỗi linh hồn anh chị em.
Chúa Nhật III trong tháng. Ngày truyền
giáo của giáo phận.
Thánh Phan-xi-cô I-si-đô-rô
Ga-de-lin Kính (Francois Isidore
Gagelin), Linh mục (U1833), Tử đạo.
Có thể cử hành Thánh lễ Cầu Cho Việc Rao
Giảng Tin Mừng Cho Các Dân Tộc (Trong Sách Lễ Rôma).
Không cử hành lễ Thánh I-nha-xi-ô thành
An-ti-ô-ki-a, Giám mục, Tử đạo. Và không cử hành lễ cầu cho người qua đời (D2,
D3), trừ lễ an táng.
Is 53,10-11; Hr 4,14-16; Mc 10,35-45 (hoặc
Mc 10,42-45).
Vì yêu thương nhân loại, Ngài đã xuống
thế làm người và ở giữa chúng ta. Suốt quãng đời công khai, Ngài đã làm biết
bao nhiêu phép lạ, cho kẻ què được đi, kẻ mù được sáng, kẻ phong cùi được lành
sạch, hầu xoa dịu phần nào những đớn đau và bất hạnh. Chúng ta có thể nói về
Ngài như sau: Đi tới đâu, Ngài liền thi ân giáng phúc tới đó.
Và sau cùng để cứu độ chúng ta, Ngài đã
phải chịu chết trên thập giá, như lời Ngài đã xác quyết: Không ai yêu hơn người
hiến mạng sống mình vì bạn hữu. Chính Ngài cũng đã đúc kết về cuộc đời của
mình: Con người đến không phải để được phục vụ, nhưng đến để phục vụ và hiến mạng
sống mình làm giá cứu chuộc cho nhiều người.
Đồng thời, Ngài cũng muốn chúng ta noi
gương bắt chước Ngài đi vào con đường dấn thân để phục vụ. Trong bữa tiệc ly
vào buổi tối ngày thứ năm Tuần thánh, Ngài đã quì xuống rửa chân cho các môn đệ
và nói: Các con gọi Ta là Thầy và là Chúa thì phải lắm. Nhưng nếu ta là Thầy và
là Chúa mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho nhau.
Ta thấy
ai cũng muốn có danh vọng, và người ta thường xếp tiền tài danh vọng như
một cặp bài trùng. Caphu đã từ chối ngai vàng để phục vụ Chúa đắc lực hơn. Còn
Giacôbê và Gioan, hai ông lại tới xin Chúa cho một địa vị trong Nước Chúa, các
ông hiểu đây là nước trần gian mà các ông nghĩ Chúa sắp thiết lập.
Nhân dịp này Chúa Giêsu cắt nghĩa cho
các ông hiểu thêm về công việc của Người. Người là Chúa Cứu Thế, Đấng Cứu chuộc
trần gian bằng đau khổ, bằng thập giá chứ không phải bằng một hoạt động chính
trị, Chúa buồn rầu trách nhẹ các ông. Các con chẳng biết mình xin cái gì! Nhưng
Chúa thấy các ông chân tình và nồng nhiệt, nên Chúa cũng hé mở cho các ông một
vài nét về tương lai: Các con sẽ uống chén đắng Ta uống, và đắm mình trong phép
rửa bằng máu như Ta. Còn việc ngồi bền tả hay bên hữu Ta thì lại là chuyện
khác. Những lời này làm hai tông đồ hoang mang, nhưng về sau các ông sẽ hiểu và
coi đó là một động cơ cho niềm tin trong hoạt động rao giảng Tin Mừng.
Các Tông đồ và những cộng sự của các
ngài đã thừa hành mệnh lệnh này một cách xuất sắc. Trải qua bao khó khăn dọc
dài lịch sử, các ngài đã đem Tin Mừng Phục Sinh tới nhiều miền và cho nhiều tâm
hồn. Hơn hai ngàn năm qua, dưới sự dẫn dắt của Chúa Thánh Thần, các thế hệ tông
đồ truyền giáo đã nối tiếp nhau mang Tin Mừng đi khắp địa cầu.
Như vậy, truyền giáo xuất phát từ Thiên
Chúa, qua Đức Kitô sứ mạng này đã được trao cho Giáo Hội, nhờ Thánh Thần hướng
dẫn Giáo Hội trung thành và nhiệt thành chu toàn sứ mạng cho đến ngày tận thế.Thực
thi sứ mạng truyền giáo là chia sẻ cuộc sống như chính Chúa Giêsu đã sống, là
yêu thương mọi người, yêu thương đến cùng, yêu thương đến nỗi dám chấp nhận hy
sinh tính mạng cho những người mình yêu. Truyền giáo là làm chứng cho Chúa Kitô
bằng đời sống.
Đọc lại câu chuyện hai tông đồ, có lẽ
chúng ta mỉm cười. Nhưng trong cuộc đời Kitô hữu, nhiều khi chúng ta cũng chỉ
nhằm lợi ích, địa vị cho mình, chúng ta nghĩ tới một bảo đảm cho cuộc sống hiện
tại và mai sau. Đáng lẽ chúng ta phải đặt Chúa làm trung tâm đời sống, chúng ta
muốn thực thi lòng tôn sùng, muốn dâng lời cảm tạ ngợi khen và phó thác tin tưởng
vào Chúa. Còn tương lai của ta hoàn toàn do Chúa xếp định. Đó mới là tâm tình của
người con thảo sống bên Cha hiền.
Lời thỉnh cầu của Giacôbê và Gioan đã
làm các tông đồ khác khó chịu, vì tất cả các ông đều cùng tâm trạng như nhau,
dù chưa dám xin Chúa. Cho tới lúc đó chưa ai hiểu được tư tưởng của Chúa. Chúa
đã nói về cuộc khổ nạn của Người tới ba lần (Mc 10, 32-34) với những lời lẽ rõ
rệt: Con Người sẽ bị bắt nộp, sẽ bị xử tử, bị chế giễu, người ta khạc nhổ vào mặt,
đánh đòn và giết chết… Trong lúc Chúa Giêsu tự chọn chỗ rốt hết, thì các môn đệ
lại mơ màng danh vọng, lại nghĩ tới địa vị cao sang. Một lần nữa Chúa nói lại
chủ trương của Chúa trong tổ chức Người. Khác hẳn mọi tổ chức trần gian, ở đây
người nào muốn lãnh đạo phải là tôi tớ, ai muốn đứng đầu phải trở thành nô lệ
cho mọi người. “Vì Con Người không đến để cho người ta hầu hạ, nhưng để hầu
hạ và hiến mạng sống làm giá cứu chuộc muôn dân”. Đó là căn bản Hiến pháp
của Giáo hội Chúa.
Mỗi người Ki tô hữu phải là nhà truyền
giáo, vì đó là bản chất của Giáo Hội. Khi nói về công việc truyền giáo, chúng
ta thường nghĩ ngay đến việc loan báo Tin Mừng. Phụng Vụ Lời Chúa hôm nay xác định
cho chúng ta nội dung của việc loan báo Tin Mừng được cô động ở nơi lời phát biểu
của Chúa Giêsu: “Con Người không đến để được kẻ hầu người hạ, nhưng là để hầu hạ
và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người”.
Nếu công việc truyền giáo được định
nghĩa theo truyền thống Đông Phương “kể cho nhau nghe cuộc đời của Đức Ki tô”,
thì mỗi người Ki tô hữu phải kể về cuộc đời của Chúa Giêsu cho anh chị em mình
không chỉ bằng lời nói mà bằng chính cuộc sống của mình, nghĩa là, tự đặt mình
vào trong tình liên đới với những anh chị em chung quanh mình, biến cuộc đời
mình thành cuộc đời phục vụ và những đau khổ của mình thành giá cứu chuộc muôn
người. Đó là lời loan báo Tin Mừng cụ thể nhất, sống động nhất và hữu hiệu nhất.
Huệ Minh