3.3 Thứ Năm sau Thứ Tư Lễ Tro (Đnl 30:15-20; Tv 1:1-2,3,4,6; Lc 9:22-25)

Lc_9_22-25.jpg
Pinterest

Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn.
Mà chọn thì phải bỏ, bỏ cái kia để được cái này. Nên nhớ là chúng ta đã chọn
Chúa và con đường của Chúa. Đó là sự lựa chọn căn bản, nhưng lựa chọn căn bản ấy
phải thể hiện trong những lựa chọn hằng ngày theo cùng chiều hướng đó. Mùa Chay
là thời gian chúng ta xét mình lại về những lựa chọn của mình, đồng thời lặp lại
lựa chọn căn bản: chọn Chúa, chọn con đường thập giá, chọn từ bỏ.

Chúa Giêsu cho biết rõ hơn con đường của
Chúa là con đường gì: đó là con đường dẫn tới vinh quang phục sinh, nhưng trước
đó phải qua đau khổ của thập giá; ai muốn đi theo Ngài thì cũng phải đi qua con
đường thập giá, thậm chí phải vác thập giá hằng ngày.

Trong việc theo Chúa. Ngài đòi chúng ta
phải lựa chọn và lựa chọn trong tự do. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn.
Mà chọn thì phải bỏ, bỏ cái này để được cái kia. Nên nhớ là chúng ta đã chọn
Chúa và con đường của Chúa. Đó là sự lựa chọn căn bản, nhưng lựa chọn căn bản ấy
phải thể hiện trong những lựa chọn hằng ngày theo cùng chiều hướng đó. Mùa Chay
là thời gian chúng ta xét mình lại về những lựa chọn của mình, đồng thời lặp lại
lựa chọn căn bản: chọn Chúa, chọn con đường thập giá, chọn từ bỏ.

Chúng ta thấy có mối tương quan biện chứng
giữa “mất đi” và “được lại”. Người Kitô hữu chỉ thực sự hạnh phúc khi dám đánh
mất đi cái tạm bợ để được lại cái vĩnh hằng, dám mất đi cái mau qua để được cái
trường tồn. Người Kitô hữu chỉ thực sự khôn ngoan khi sẵn sàng “mất đi” sự sống
hay chết để “được lại” sự sống đời đời. Và Đức Giêsu đã kết luận bài giáo huấn
của Ngài bằng những lời này: “Nếu được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống
mình, thì nào có lợi gì ?”

Thích sướng ngại khổ, tham sống sợ chết
là lẽ thường tình của con người. Ai lại chẳng muốn đời mình xuôi chèo mát mái,
khỏi phải đương đầu với gian nan trắc trở. Là Kitô hữu, chúng ta cũng không ra
ngoài tâm trạng đó. Lắm lúc chúng ta muốn sống đạo một cách khoẻ khoắn, không
phải nhọc công gắng sức, không phải hy sinh khổ chế. Chúng ta mong ước quê trời,
và cũng mong ước đường về quê trời thật êm ả. Nhưng, Lời Chúa ngày hôm nay đánh
thức chúng ta khỏi tâm trạng cầu an đó. Lời đầu tiên mà Chúa Giêsu muốn gởi đến
cho mỗi người chúng ta trong mùa Chay năm nay là: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ
chính mình, rồi vác thập giá mà theo”.

Như vậy, hành trình theo Chúa là một
hành trình leo ngược lên con dốc sa ngã mà ngày xưa tổ tông chúng ta đã lao xuống.
Đòi chúng ta phải trải qua bao gian lao vất vả, phải nỗ lực không ngừng. Có khi
phải chấp nhận tủi nhục, phải gánh chịu thiệt thòi. Thoạt nhìn từ bên ngoài, thập
giá mà mỗi người chúng ta đang vác đôi khi nặng nề quá sức mình, và đôi lúc có
vẻ phi lý. Thế nhưng, những gian khổ ấy chính là những phương tiện thích hợp
giúp chúng ta nên thánh. Chúa không trao cho chúng ta những thập giá vượt quá sức
của chúng ta.

Những khổ sở mà đời chúng ta phải chịu
cũng giống như một bó củi rất to và rất nặng. Chắc chắn chúng ta vác không nổi.
Nhưng Thiên Chúa đã thương tháo dây bó củi đó ra, rồi chia nó ra để mỗi ngày chỉ
chất lên vai ta một khúc thôi. Hôm sau một khúc nữa, và hôm sau tiếp tục… Cuối
cùng ta cũng vác xong hết bó củi. Nhiều người lại không làm như thế: chẳng những
họ chất lên vai khúc củi của hôm nay mà còn thêm vào đó khúc củi của hôm qua và
khúc củi của ngày mai. Lạ gì họ không vác nổi!”

Bước theo chân Chúa mà phải từ bỏ những
thứ bên ngoài, những cái làm ngăn trở con người theo Chúa, cái đó đã khó, nhưng
bỏ mình, tức là bỏ đi cái ”tôi” của mình còn khó biết bao. Ở đây, Đức Giêsu nói
rõ “bỏ mình”. Bỏ mình chính là bỏ cái tôi của mình, đó là sự từ bỏ khó khăn nhất.
Hoàng đế Alexandre từng nói: “Thắng được vạn quân dễ hơn là thắng được chính
mình”. Cái tôi chính là cá tính của mỗi người, vốn dễ kiêu ngạo muốn trên người,
muốn thể hiện chính mình, muốn người khác theo ý mình; chứ không dễ gì khiêm tốn
và phục vụ tha nhân. Nhưng đó lại là điều kiện của “thập giá”, bởi thập giá làm
bằng chất liệu khiêm tốn và phục vụ.

Khi nói đến từ bỏ chính mình, Chúa Giêsu
muốn chúng ta phải ý thức tận căn, bởi vì nếu từ bỏ nhiều thứ, dốc quyết nhiều
chuyện, mà chưa từ bỏ chính mình thì kể như chưa bỏ gì cả, và nếu có bỏ đi
chăng nữa, thì sẽ tìm dịp và tìm cách thuận lợi để lấy lại!

Bỏ mình còn có nghĩa là coi mình ra
không để hướng về Chúa và anh chị em, là quên mình để yêu thương, tha thứ và sống
cho người khác.

Bỏ mình luôn đi đôi với việc vác thập
giá của chính mình hằng ngày. Thập giá của mỗi người chính là ốm đau, bệnh tật,
những chiến đấu chống lại cám dỗ, những trái ý, hiểu lầm, vu vạ, cáo gian…

Khi trao thập giá, Ngài luôn ban cho
chúng ta các ơn cần thiết giúp chúng ta vác được nó mà đi theo Ngài. Nếu chúng
ta thấy thập giá của mình quá nặng nề, ấy là vì chúng ta chỉ vác nó với sức
riêng của mình. Ước gì qua lời Chúa hôm nay, mỗi người hãy theo lời dạy của
Chúa, phải từ bỏ chính mình trước đã rồi mới vác thập giá. Để khi từ bỏ chính
mình, chúng ta sẽ cậy dựa vào Chúa, sẽ bước đi dưới sự nâng đỡ của Chúa. chúng
ta sẽ vác được thập giá của mình mà theo Chúa.

Theo Chúa phải vác thập giá. Vác thập
giá không phải chỉ là dấu hiệu của đau đớn và sỉ nhục, nó còn là dụng cụ của sự
chết. Chúa Giêsu biết thế nào là đóng đinh vào thập giá.

Lm. Anmai, CSsR