|
Ngày nay, những tiện nghi do tiến bộ kỹ
thuật mang lại đang tạo ra một nền văn hóa mới đặt tính hiệu năng và khả năng
tiêu thụ lên hàng đầu bậc thang giá trị: người được đánh giá cao là người tài
giỏi, giầu có, làm ra tiền và có khả năng tiêu thụ cao. Trong một nền văn minh
như thế, dĩ nhiên những giá trị luân lý, tôn giáo hoặc bị đưa xuống thành thứ yếu,
hoặc bị quên lãng và ngay cả bị chà đạp. Ðây là một thách đố lớn lao đối với
Giáo Hội. Giáo Hội qua các Kitô hữu hiện diện như một dấu chỉ của cuộc sống mai
hậu và những giá trị siêu việt, nhưng liệu các Kitô hữu có còn đủ thức tỉnh và
can đảm làm chứng cho những giá trị siêu việt ấy không hay chính họ cũng chiều
theo cám dỗ chạy theo dòng đời, thỏa hiệp với những sức mạnh tăm tối đang xói
mòn những giá trị luân lý đạo đức và loại bỏ chiều kích thiêng liêng ra khỏi cuộc
sống con người?
Tin Mừng hôm nay có thể được lắng nghe
và suy niệm với nỗi thao thức ấy. Chúa Giêsu hẳn không làm một cuộc so sánh về
hai thái độ: một của Marta tất bật với việc tiếp đãi khách, và một của Maria ngồi
bên chân khách để trò chuyện. Trong thực tế, cả hai thái độ này đều cần thiết:
tinh thần hiếu khách được biểu lộ cụ thể và tích cực qua việc chuẩn bị bữa ăn,
nhưng cũng được thể hiện không kém qua sự hàn huyên ân cần. Chúa Giêsu đề cao
thái độ của Maria, nhưng không hề giảm thái độ của Marta. Ngài chỉ muốn mượn
hình ảnh của Maria đang ngồi dưới chân Ngài để nói lên thái độ cơ bản mà con
người phải có đối với Thiên Chúa, đó là thái độ lắng nghe và chiêm niệm.
Hơn bao giờ hết, sự hiện diện của những
người hiến dâng cho việc cầu nguyện và chiêm niệm là một trong những kho tàng
quí giá nhất của thời đại chúng ta, để nhắc nhở cho thế giới rằng cuộc sống con
người không chỉ giản lược vào điều mà thánh Phaolô gọi là chuyện ăn, chuyện uống,
tôn thờ cái bụng, và rằng cuộc sống chỉ có giá trị và đứng vững vì chính chiều
kích siêu việt, thiêng liêng của nó.
Trong một bài nói chuyện với các nữ tu của
một Dòng Kín tại Mêhicô năm 1979, Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã đề cao sự hy
sinh của họ như sau:
“Cuộc sống của chị em quan trọng
hơn bao giờ hết; sự hiến thân trọn vẹn của chị em đầy tính thời sự. Trong một
thế giới đang đánh mất dần ý thức về thần linh, trong một thế giới đề cao quá mức
những thực tại vật chất, hỡi các nữ tu thân mến, các chị lại dấn thân vào các
tu viện Kín để làm chứng cho những giá trị mà các chị sống cho. Các chị là những
chứng nhân của Chúa cho thế giới ngày nay; với lời cầu nguyện, các chị đang thổi
một luồng sinh khí mới vào trong Giáo Hội và con người ngày nay”.
Những lời của Ðức Gioan Phaolô II không
chỉ đề cao chứng từ của các Tu sĩ chiêm niệm, mà còn nhắc nhở cho các Kitô hữu
về chính chứng từ của sự cầu nguyện của họ. Có những người hiến thân trọn vẹn
cho sự cầu nguyện, nhưng cầu nguyện không phải là độc quyền của một số người,
mà phải là hơi thở cho tất cả những ai có niềm tin.
Có những giây phút dành cho việc cầu
nguyện đã đành, nhưng người Kitô hữu phải sống thế nào để biến cả cuộc sống của
họ thành lời cầu nguyện. Chiêm niệm không chỉ là hoạt động dành riêng cho một số
người hay một số giờ hoặc một số nơi nhất định. Chiêm niệm chính là thái độ tìm
kiếm, lắng nghe và suy niệm bao trùm mọi sinh hoạt của người Kitô hữu.
Ngồi dưới chân Chúa và lắng nghe Lời
Ngài, đây là thái độ của một người đồ đệ đón nhận và lắng nghe Lời Chúa. Chúa
không cần những nhà chuyên nghiệp làm việc cho Chúa, nhưng cần những đồ đệ sống
trong sự hiện diện của Ngài, đón nhận Ngài, lắng nghe Lời Ngài 100%.
Đây là điều mà tác giả tập sách Đừng Hy
vọng đã gọi bằng thái độ phân biệt giữa Chúa và việc của Chúa để rồi biết chọn
Chúa trước hết, quan trọng hơn, tốt hơn. Chính nhờ những giây phút lắng nghe
này, những giây phút sống với Chúa, nhưng giây phút chọn Chúa mà người đồ đệ có
thể làm việc Chúa một cách tốt đẹp hữu hiệu hơn. Sau đó, người khách đến thăm cần
tình yêu thương, sự chú tâm và tiếp chuyện trao đổi linh động giữa ta và khách
hơn là cần những việc nấu nướng nhà cửa như Martha đã làm cho Chúa.
Làm những việc của Chúa, làm những việc
cho Chúa là để hướng chúng ta đến một đích điểm quan trọng hơn là gặp được
Chúa, sống trong sự hiện diện thân tình với Chúa. Chúng ta đừng bỏ quên những
đích điểm này để rơi vào những tình trạng gọi là kiệt sức tình hần, kiệt sức
tâm lý cũng như thể lý. Cần những giây phút thinh lặng làm người đò đệ thân yêu
ngồi bên chân Chúa và lắng nghe Lời Ngài. Sự trưởng thành của đời sống Kitô tuỳ
thuộc vào những giây phút lắng nghe này chứ không tuỳ thuộc vào những công việc
ta làm cho Chúa hay những công việc của Chúa mà ta dấn thân làm với một tinh thần
trần tục không có Chúa hay bỏ quên Chúa
Cuộc sống chúng ta ngay nay đang thiếu một
điều vô cùng hệ trọng, đó là sự thinh lặng. Có thể nói, hằng ngày ta bị bao vây
bởi đủ thứ âm thanh của xã hội công kỹ nghệ. Những tiếng còi inh ỏi của xe hơi,
xe gắn máy trên đường phố, tiếng ầm ầm của động cơ, máy móc nơi công xưởng, hay
những âm thanh hỗn loạn của máy vi tính, của chuông điện thoại, tiếng ồn ào với
lời ra tiếng vào nơi các quán ăn, nhà hàng…đã chiếm hết tâm trí chúng ta đến nỗi
chúng ta không còn biết mình từ đâu đến và sẽ đi đâu. Không những thế, đầu óc
chúng ta còn bị chi phối bởi đủ thứ những lo toan về cuộc sống vật chất hằng
ngày.
Và rồi chúng ta cứ loay hoay và quay cuồng
trong cuộc sống ồn ào như thế từ ngày này qua ngày khác mà chẳng còn tha thiết
đến con đường thiêng liêng dẫn về thiên giới nữa!
Qua hình ảnh bà Mác ta trong bài Tin mừng
hôm nay, bạn và tôi được Chúa nhắc nhở rằng mọi sự đời này rồi sẽ qua đi hết,
chỉ có một điều cần thiết không bao giờ tan biến mà ta phải chuẩn bị ngay từ
bây giờ, đó là Nước Trời! Để lắng nghe được sứ điệp Nước Trời, thì tôi và bạn
phải ở trong sự tĩnh lặng của tâm hồn!
Lắng nghe Lời Chúa là điều cần thiết và
tốt nhất. Dù sống trong hoàn cảnh nào hay làm việc gì, lắng nghe Lời Chúa vẫn
là điều phải làm trước tiên.
Huệ Minh