|
Ta vừa tưng bừng mừng lễ Chúa Giáng Sinh
và lễ Chúa Hiển Linh. Những lễ này gợi nhắc cho chúng ta nhớ rằng ánh sáng tình
thương ơn cứu độ của Chúa đã chiếu tỏa trên khắp cõi nhân gian này.
Tin mừng theo Thánh Matthêu hôm nay miêu
tả ngày đầu tiên Chúa Giêsu khởi sự sứ vụ loan báo Tin Mừng. Sau 30 năm sống âm
thầm nơi làng quê Nagiarét, đúng lúc “thiên thời địa lợi”, Chúa Giêsu rời xa
gia đình ra đi tung gieo hạt giống Nước trời.
Kinh Thánh cho biết, sau khi chuẩn bị
chu đáo cho Chúa một con đường thẳng tắp, một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, ông
Gioan đã lui vào bóng tối âm thầm để ánh sáng Giêsu chiếu tỏa cho hạt giống nứt
mộng nảy một mầm sống. Kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa đã được loan báo qua lời
ngôn sứ Isaia “Này đất Dơvulun, và đất Náptali, hỡi con đường ven biển và vùng
tả ngạn sông Giođan, hỡi Galilê, miền đất của dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy
một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay
được ánh sáng bừng lên chiếu rọi”.
Dưới thời Chúa Giêsu, đất nước Do Thái bị
cai trị bởi đế quốc Rôma, người dân phải sống kiếp nô lệ nên họ mất hết tự do.
Hàng năm họ phải nộp cho Roma thuế nhà đất, thuế lợi tức, thậm chí thuế thân và
nhiều loại thuế gián thu khác. Riêng người Do Thái hằng năm còn phải nộp thuế Đền
Thờ và thuế thập phân.Về chính trị, Do Thái còn duy trì chế độ quân chủ nô lệ.Các
nô lệ không có quyền gì về pháp lý và bị mua bán như một món hàng.
Từ thời Cựu Ước, dân Do Thái đã phải sống
trong cảnh lưu đày suốt 40 năm dài ở Babylon, trước mắt họ là con đường dài
thăm thẳm tối tăm. Vì thế họ hằng ấp ủ trong lòng khát vọng sớm được giải
thoát, được trở về đoàn tụ nơi quê cha đất tổ. Đức Giêsu đã đến như một vị vua
của dân tộc, mở cho dân một con đường sống tự do thênh thang. Người đã đến hoàn
trọn lời các ngôn sứ loan báo. Từ đây ánh sáng cứu độ đã bừng lên xua tan bóng
tối sự chết, cất đi cái ách nô lệ nặng nề tủi nhục.
Chúa Giêsu chọn Galilê – miền Bắc Do
Thái là miền đất của dân ngoạinhư một trung tâm truyền giáo vì nơi đây có vai
trò tôn giáo quan trọng, nơi có thành Caphacnaum, hơn nữa Chúa Giêsu đã lớn lên
ở Nadaret cũng thuộc Galilê. Có thể nói Chúa Giêsu đã quen thuộc địa lý xã hội
chính trị và tôn giáo tại Galilê.Bên cạnh đó, người dân vùng Galilê sống cởi mở,
thích đón nhận những trào lưu tư tưởng mới nên rất thuận lợi cho việc truyền
giáo. Điều đáng nói ở đây, Chúa Giêsu giảng dạy có uy quyền và thuyết phục hơn
các kinh sư và thày khác bởi Người có phép lạ kèm theo.
Chúa Giêsu loan báo Nước trời “đến gần”
qua các dấu hiệu và việc làm cụ thể đó là ma quỷ bị xua trừ, mọi người đau bệnh
tật nguyền được chữa lành.Một viễn cảnh thái bình an vui đang mở ra trước mắt mọi
người. Dân chúng từ miền Galilê, vùng Thập Tỉnh, thành Giêrusalem, miền Giuđê
và vùng bên kia sông Giođan lũ lượt kéo đến đi theo Đức Giêsu.Ai nấy lắng nghe
một cách chăm chú và sửng sốt bởi chưa bao giờ họ đượcnghe những điều huấn giáo
mới mẻ và thuyết phục như vậy.
Chúa Giêsu đã có một khởi đầu mới “thuận
buồm xuôi gió”.Người đã đến để thực hiện kế hoạch cứu độ mà Thiên Chúa Cha đã
trao phó.Kế hoạch đó không gì khác ngoài việc yêu thương và giải thoát loài người
khỏi ách nô lệ của tội lỗi và sự chết, đem đến cho họ niềm vui, sự an bình và
nguồn hạnh phúc đích thực. Nhưng để có được hạnh phúc lớn lao ấy đòi hỏi mọi
người phải sám hối. Như vậy sám hối chính là thái độ cần phải có để trở thành
công dân Nước Trời.Sám hối chính là nhìn nhận những yếu đuối của mình để thêm
tin tưởng vào tình thương Thiên Chúa.
Ta thấy Giáo hội mời gọi mỗi người chúng
ta Tân Phúc-Âm-hóa” bằng việc làm “mới về lòng nhiệt thành, mới trong phương
pháp, và mới trong cách diễn tả Lời Chúa”.Đó là nhìn nhận lại mối tương quan giữa
bản thân chúng ta với Đức Giêsu Kitô, để mối tương quan ấy hướng dẫn toàn bộ đời
sống chúng ta.Mới trong phương pháp là biết vận dụng những phương pháp thích hợpđể
đáp ứng sự thay đổi nhanh chóng của thời đại về nhiều mặt, văn hóa, xã hội cũng
như kỹ thuật.Mới trong cách diễn tả là cố gắng nghiên cứu và sử dụng những cách
diễn tả phù hợp, để con người hôm nay có thể hiểu và lĩnh hội được sứ điệp Phúc
Âm.
Hơn 2000 năm qua, Giáo hội đã lãnh nhận
và tiếp tục sứ mạng rao giảng Tin Mừng của Chúa Giêsu thế nhưng đâu đó trên thế
giới vẫn còn “đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm” chưa nhìn thấy ánh sáng cứu
độ, vẫn còn những vùng đất “Galilê” chưa đón nhận hạt giống đức tin. Ý thức được
sự khẩn thiết này, ước gì mỗi kitô hữu biết quảng đại dấn thân nhiều hơn nữa
trong việc loan báo Tin Mừng, đặc biệt canh tân đời sống đạo trong gia đình,
trong giáo xứ để Lời Chúa được vang xa, lan rộng đến tận cùng thế giới.
Tin mừng hôm nay cũng có cùng một sứ điệp
gợi nhắc cho chúng ta nhớ rằng các dân tộc trên thế giới đã lầm lũi bước đi
trong bóng tối của khốn khổ, ù sầu thì nay Chúa đã tỏ mình, Chúa đã hiển linh,
đã soi rọi ánh sáng tình thương ơn cứu độ của Ngài vào cả dân ngoại lẫn dân
Israel vốn là dân riêng Thiên Chúa tuyển chọn.
Nhưng có một điều xem ra nghịch lý: Chúa
đã tỏ mình, hiển linh rồi mà sao thế giới vẫn lầm lũi bước đi trong tăm tối của
sự dữ, của hận thù và chia rẽ? Chúa đã chiếu rọi ánh sáng tình thương và quyền
năng của Ngài vào chốn dương gian này rồi mà sao lòng chúng ta vẫn tăm tối
trong yếu đuối, tội lỗi? Như vậy có lẽ nào chúng ta còn phải chờ đợi một Đấng
Thiên Sai khác?
Thật ra, ta chẳng còn phải đợi Đấng Cứu
Độ nào khác ngoài Đức Giêsu Kitô. Sở dĩ thế giới này và bản thân mỗi người
chúng ta vẫn ngập ngụa trong bóng tối của tội lỗi và sự ác là vì chúng ta vẫn
chưa ăn năn, hoán cải, thay đổi lại đời sống của mình để ánh sáng tình thương của
Chúa được tỏ rạng. Bởi vậy, lời mời gọi của Chúa: “Anh em hãy sám hối, vì Nước
Trời đã đến gần” vẫn là sứ điệp có tính thời sự không chỉ dành cho dân Chúa xưa
kia mà còn dành cho mỗi người chúng ta ngày hôm nay và mãi mãi về sau.
Lm. Anmai, CSsR