31 26 X CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN. Ca vịnh tuần III. Không cử hành lễ cầu cho người qua đời (D2, D3), trừ lễ an táng. Đnl 6,2-6; Hr 7,23-28; Mc 12,28b-34. (Tr) Chiều: Lễ Vọng CÁC THÁNH NAM NỮ, lễ trọng. Từ chiều tối, cử hành Thánh lễ Vọng Các Thánh Nam Nữ thay vì Thánh lễ Chúa nhật.

MotherTheresa.jpg

Đối với một số bạn trẻ, yêu chẳng có gì
khó. Yêu là gặp nhau, quen nhau, nhớ nhau. Yêu là hẹn hò, viết thư, tặng quà
sinh nhật. Nhưng dần dần quan niệm về tình yêu trở nên sâu xa hơn. Các bạn nhận
ra yêu là trao hiến bản thân, là hy sinh chính mình để sống cho người khác.

Tình yêu đích thực không dễ như nhiều
người lầm tưởng. Vào ngày tận thế, chúng ta sẽ bị xét xử về tình yêu.

Một vị kinh sư tốt lành hỏi Đức Giêsu về
điều răn đứng đầu trong số 613 khoản luật. Ngài trích Ngũ Thư để tóm lại trong
hai điều răn chính: yêu Thiên Chúa hết lòng và yêu tha nhân như chính mình. Tất
cả lề luật cô đọng trong một thái độ là yêu mến.

Giữ luật mà quên yêu mến có thể dẫn đến
óc nệ luật. Giữ luật phải trở nên phương thế để bày tỏ tình yêu.

“Yêu mến là chu toàn lề luật” (Rm
13,10).

Thánh Âu-tinh phàn nàn là mình đã yêu
Chúa quá muộn. Còn chúng ta lại thấy mình yêu Chúa quá ít và hời hợt.

Khi nghe Đức Giêsu nhắc lại lời kinh của
người Do Thái: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, với trọn cả
trái tim ngươi, với trọn cả linh hồn ngươi, với trọn cả trí khôn ngươi, với trọn
cả sức lực ngươi…”, ta mới thấy đòi hỏi quyết liệt của Thiên Chúa. Ngài muốn ta
yêu Ngài bằng tất cả con người mình.

Cụm từ “với trọn cả” được lặp lại nhiều
lần như nhắc ta chẳng nên giữ điều gì lại.

Sống điều răn thứ nhất là đặt Chúa lên
trên hết, là dành ưu tiên một cho Chúa giữa những ưu tiên. Coi Chúa là tất cả,
mãn nguyện vì có Chúa. Dành cho Chúa tất cả, để Chúa chiếm trọn mình.

Điều răn thứ hai bắt nguồn từ điều răn
thứ nhất: yêu người thân cận như chính mình. Người thân cận là mọi người chẳng
trừ ai. Chỉ trong Chúa tôi mới có thể yêu thương đến vô cùng. Trong Chúa, tôi
nhận ra tha nhân là anh em, con một Cha, là hình ảnh của Đức Kitô đang cần tôi
giúp đỡ. Trong Chúa, tôi cảm nhận phẩm giá đích thực của một người, dù đó là một
thai nhi, một phạm nhân hay người mất trí.

Tình yêu thực sự với Thiên Chúa đưa tôi
về với anh em. Tình yêu anh em đòi tôi gặp gỡ Thiên Chúa để múc lấy nơi Ngài sức
mạnh hầu tiếp tục hiến trao. Đó là nhịp đập bình thường của trái tim người Kitô
hữu, cứ đong đưa giữa hai tình yêu. Hay đúng hơn chỉ có một tình yêu: tôi yêu
tha nhân trong Chúa và tôi yêu Chúa nơi tha nhân.

Chúa Giêsu đã sống đến cùng hai điều răn
Ngài dạy. Ngài sống để yêu và chết vì yêu. Tình yêu của Ngài là lễ toàn thiêu
và hy tế.

Yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự. Tuy
nhiên Chúa là chúa tể mọi loài. Quyền uy vô song tuyệt đối. Nhưng Ngài là Thiên
Chúa rất mực yêu thương. Ngài ban cho ta sự sống. Ngài nhận ta làm con của
Ngài. Ngài cai quản vũ trụ không bằng quyền uy nhưng bằng tình thương. Ngài là
người cha luôn yêu thương con cái. Ngài mong muốn ta đáp lại bằng tình yêu mến
Ngài. Yêu mến Thiên Chúa không những là điều công bằng và hợp tình hợp lý, mà
còn đem lại cho ta sự sống và hạnh phúc. Xa lìa Thiên Chúa đưa ta đến diệt vong
vì mất sự sống và mất hạnh phúc. Nhưng con người yếu hèn, lại bị ma quỉ cám dỗ,
nên thường lãng quên Thiên Chúa, coi thường Thiên Chúa và phản bội tình yêu của
Ngài.

Yêu tha nhân như chính mình. Thiên Chúa
là Đấng vô hình vô ảnh ta không thấy được. Ta nói yêu mến Thiên Chúa, điều đó
khó mà kiểm chứng được. Nên Thiên Chúa đã ràng buộc điều răn mến Chúa vào điều
răn yêu người. Yêu Chúa thì phải yêu tha nhân. Yêu tha nhân là bằng chứng yêu mến
Chúa. Còn hơn thế nữa, yêu tha nhân chính là yêu Chúa. Vì Chúa đã tự đồng hóa với
con người, với những người bé nhỏ nhất trong xã hội. Điều này chính Chúa Giêsu
đã công khai minh định: “Ta bảo thật, mỗi lần các ngươi giúp đỡ một trong những
người anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”.
Thành ra hai giới răn chỉ là một. Đó chỉ là hai khía cạnh của cùng một giới
răn.

Yêu Chúa thì chắc chắn tất cả chúng ta đều
có thể quả quyết dễ dàng chúng ta yêu Chúa. Nhưng lấy gì làm bằng chứng? đó là
lòng yêu người, nghĩa là căn cứ vào tình yêu của chúng ta đối với tha nhân mà
người ta biết chúng ta có lòng yêu Chúa. Chính Chúa Giêsu đã có lần nói: “Người
ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con yêu thương nhau”.
Vậy chỉ còn một vấn đề chúng ta cần tìm hiểu là chúng ta phải thực hiện lòng
yêu người như thế nào.

Trước hết, chúng ta phải yêu thương bằng
lời nói: yêu ai, người ta ca tụng họ, yêu mọi sự của họ, yêu cả nết xấu của họ
nữa: “Yêu nhau yêu cả đường đi”. Nhưng ghét ai, người ta dùng ba tấc lưỡi để
hành tỏi, nói xấu họ hết lời: “ghét ai ghét cả đường đi lối về”, “ghét cả tông
chi họ hàng”. Cho nên, một thứ thước đo chính xác để biết mình có yêu thương
người khác hay không là mình có nói tốt hay nói hành nói xấu họ. Người ta nói xấu
nhau vì ghét nhau, vì không ưa nhau, vì thù oán nhau. Càng có nhiều liên hệ với
nhau, người ta càng dễ nói hành nhau, mà cũng vậy, không gì đau khổ hơn và
gương mù hơn khi những người thân thuộc nói xấu nhau.

Thể hiện tình yêu thương bằng lời nói,
dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng tốt nhất vẫn là yêu thương bằng việc làm. Việc làm
đây là sự giúp đỡ bằng tay chân hành động, bằng sức khỏe, bằng thời giờ, bằng đời
sống phục vụ… Đây là một cách thể hiện tình yêu thương rõ ràng và cụ thể nhất.
Bởi vì yêu thương trong lòng, bằng ước muốn tốt, bằng thông cảm… thì vô hình
không kiểm chứng được; yêu thương bằng lời nói có thể bị coi là lý thuyết
suông, đầu môi chót lưỡi. Nhưng yêu thương bằng sự tận tâm giúp đỡ, bằng sự chấp
nhận những hy sinh phiền toái của phục vụ… thì mới là yêu thương thực sự và dễ
gây được kết quả tốt. Chẳng hạn: khi làm việc, biết nhận lấy phần trách nhiệm nặng
hơn, không dừa cho người khác, sẵn sàng cho vay mượn khi cần thiết, khi có khả
năng, khi có dịp; coi công việc của người khác cũng là của mình. Có những người
chỉ cần chúng ta giúp một quyết định, một an ủi, một khích lệ, một lời cầu xin,
một sự thông cảm, một lòng tôn trọng, một sự tha thứ… Có biết bao nhiêu dịp và
biết bao nhiêu cách chúng ta có thể làm để giúp ích người khác.

Sau hết, yêu người, yêu thương nhau là
chứng tích cho người ta nhìn nhận ra Thiên Chúa. Có nhiều người không bao giờ đến
nhà thờ để nghe nói đến tình yêu của Thiên Chúa, có nhiều người không bao giờ
được thấy chúng ta cầu nguyện sốt sắng ở nhà thờ, nhưng người ta xem thấy cách
chúng ta yêu thương nhau thật mà họ nhận ra Thiên Chúa của tình yêu. Nếu chúng
ta sống thực sự yêu thương nhau thì không ai đánh giá sai lầm về đạo của chúng
ta.

Qua lời dạy hôm nay Chúa muốn cho ta hiểu
rằng tình yêu là quan trọng nhất. Tình yêu là giới răn đứng hàng đầu trong các
giới răn. Mọi lề luật đều phải hướng đến tình yêu. Ai chu toàn tình yêu là chu
toàn lề luật. Như câu kết của kinh Mười điều răn: Mười điều răn ấy tóm về hai
điều này mà nhớ: Trước kính mến một Thiên Chúa trên hết mọi sự. Sau lại yêu người
như mình ta vậy.

Qua lời dạy hôm nay Chúa muốn cho ta hiểu
rằng lề luật của Chúa thật nhẹ nhàng vì lề luật chính là tình yêu. Nếu yêu mến
Chúa và yêu mến anh em, ta sẽ thấy việc giữ luật không còn gì khó khăn nữa.
Tình yêu sẽ làm cho ta cảm nếm sự ngọt ngào trong việc tuân giữ lề luật. Như lời
Chúa mời gọi: “Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có
lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì
ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng”.

Qua lời dạy hôm nay Chúa muốn giúp ta
xây dựng một thế giới mới chan chứa tình người. Thế giới còn chiến tranh, xã hội
còn nhiều bất công vì con người chưa tuân giữ luật Chúa. Nếu mọi người biết yêu
mến Chúa và yêu mến nhau, thế giới sẽ tươi đẹp, cuộc sống sẽ hạnh phúc.

Huệ Minh