|
Người Biệt phái hôm nay đưa vấn đề ly dị
ra hỏi Chúa Giêsu, không phải là để có thêm kiến thức hay tranh thủ ý kiến của
Ngài, nhưng là để giăng bẫy gài Ngài. Một cái bẫy không kém phần thâm độc. Họ
chọn đúng lúc có đông đảo dân chúng tụ tập xung quanh Chúa Giêsu để đòi buộc
Ngài phải bày tỏ rõ lập trường. Uy tín của Ngài sẽ tùy thuộc vào cách giải quyết
của Ngài. Mà theo những người Biệt phái, Chúa Giêsu sẽ không dễ gì thoát được cạm
bẫy của họ. Nếu trả lời được phép, thì Ngài sẽ đi ngược lại lề luật của Thiên
Chúa. Còn nếu trả lời không được phép, thì Ngài sẽ vi phạm điều Maisen qui định.
Trước nỗi khó khăn mà giáo lý này đặt
ra, phản ứng đầu tiên của chúng ta là chúc dữ cho những kẻ đặt câu hỏi ấy. Khốn
cho các ngươi, hỡi những người biệt phái! Không hài lòng với việc làm cho Chúa
Giêsu phải lúng túng, các ông còn phá rầy chúng tôi, báo hại cả ngàn năm sau nữa.
Ước gì họ không bao giờ nêu lên câu hỏi này và Chúa Giêsu chẳng bao giờ phải trả
lời cả! Như vậy các nhà chức trách trong Giáo Hội sẽ có một khoảng cách không
gian để xoay sở và các Kitô hữu có một khoảng không gian để sống.
Thế nhưng Chúa Giêsu đã vạch trần âm mưu
của bọn Biệt phái bằng cách kéo họ về với điều Thiên Chúa muốn người ta thực hiện.
Chúa Giêsu đã gợi lại: Khởi đầu cuộc sáng tạo con người, Thiên Chúa dựng nên
người nữ, để làm vợ của người nam, nghĩa là làm người bạn đường, bình đẳng với
người nam…
Chúa Giêsu phân biệt rõ rệt đâu là ý muốn
của Thiên Chúa và đâu là ảnh hưởng của thời đại. Và ảnh hưởng của thời đại
không những làm lu mờ, mà có khi còn làm mất cả ý muốn rõ rệt của Ngài. Thánh ý
Thiên Chuá khi dựng nên con người có nam có nữ là để sống chung với nhau. “Đàn
ông ở một mình không tốt”. Và Ngài đã dựng nên người đàn bà. Người đàn bà, trước
tiên là hông ân của Thiên Chúa ban cho người đàn ông.
Đây là quà tặng cao nhất mà Thiên Chúa
ban cho người đàn ông, sau khi Ngài đã dựng nên cả vũ trụ đặt dưới chân của ông
Ađam. Nhưng Ađam vẫn cảm thấy cô đơn, thiếu thốn, cho đến khi Ađam gặp được chiếc
xương sườn cụt của mình là Evà, ông đã reo lên: “Đây đúng là xương bởi xương
tôi và thịt bởi thịt tôi”. Đó là hôn nhân đầu tiên. Từ đó “người đàn ông luôn
luôn đi tìm chiếc xương sườn đã bị lấy mất, còn người đàn bà luôn luôn luyến tiếc
nơi mình đã xuất phát” để kết hợp với nhau thành một xương một thịt, một thân một
thể. “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly”.
Để diễn tả ý tưởng này, Kinh Thánh cho
thấy Thiên Chúa đã dựng nên người nữ, không phải bằng bụi đất, mà bằng chính
xương thịt của người nam. Và trong quan niệm của người Do Thái, thì lồng ngực
được cấu tạo bởi bộ xương sườn đó chính là trung tâm của sự sống con người. Như
thế, giữa người nam và người nữ, giữa người vợ và người chồng, có một mối quan
hệ mật thiết với nhau, quan hệ xương máu, quan hệ cuộc sống. Và trong ý định của
Thiên Chúa, nam và nữ, vợ và chồng được tạo dựng để trở nên một huyết nhục. Do
đó mà điều gì Thiên Chúa đã liên kết, loài người không được phân ly.
Thiên Chúa thì trung thành, Người không
chỉ yêu chúng ta kh chúng ta yêu Người. Người không xóa bỏ tình mến của Người
dành cho chúng ta bởi vì chúng ta đã yêu một người khác. Thiên Chúa không thấy
buồn sầu hay bực tức vì tội lỗi của chúng ta. Ngài không giận dữ khi chúng ta
không làm điều vừa ý Ngài. Thiên Chúa không sợ Ngài sẽ mất thời gian để chăm
sóc chúng ta khi chúng ta lâm cơn ốm nặng. Tình yêu của Thiên Chúa thì kiên nhẫn,
quảng đại và luôn quan tâm. Trên hết, tình yêu Thiên Chúa không bao giờ suy suyển,
tình yêu ấy là một lý tưởng thách đố tất cả mọi cặp vợ chồng.
Hôn nhân là con đường thông thường của
phần đông nhân loại. Có những người đã bước vào cuộc đời hôn nhân và đang sống
với một tổ ấm tươi đẹp, êm đềm và hạnh phúc. Cũng có những người đang kéo lê cuộc
sống gia đình “cơm không lành, canh không ngọt”, một cuộc sống khổ đau không lối
thoát.
Ngày nay, gia đình tại nhiều nơi đang lâm vào
một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Chồng bỏ vợ và vợ bỏ chồng, con cái thì bơ vơ
vất vưởng. Chính vì thế, chúng ta hãy cầu xin Chúa củng cố nền tảng của gia
đình bằng cách làm cho vợ chồng biết trung thành và gắn bó với nhau trong suốt
cuộc sống yêu thương của mình.
Hôn nhân là một định chế do chính Đấng Tạo
Hoá thiết lập, là một giao ước có tầm vóc vững chắc, vĩnh viễn, nghĩa là một sự
thoả thuận cá nhân không thể rút lui lại được. Vì lợi ích của vợ chồng, của con
cái, của xã hội và của Giáo Hội nữa, nên mối dây liên kết thánh thiện của bí
tích Hôn Nhân không lệ thuộc vào sở thích của con người, nghĩa là không còn được
tự ý bỏ nhau, một khi đã thề hứa chung tình vẹn nghĩa, nên vợ nên chồng.
Vì vậy, Chúa Giêsu còn nói rõ ràng rằng:
phải liệt kê vào tội ngoại tình, khi người chồng hoặc người vợ bỏ nhau đi lấy
người khác trong lúc mối dây hôn nhân vẫn còn hiệu lực. Chỉ có cái chết của một
bên mới cho phép bên kia được tái hôn mà thôi.
Chúng ta hãy cầu xin Chúa chúc phúc cho
mọi gia đình, nhất là các gia đình Kitô hữu mà Chúa đã thánh hiến một cách đặc
biệt bằng bí tích Hôn nhân. Nhờ đó, những phẩm giá tự nhiên cũng như những giá
trị thiêng liêng cao cả của đời sống hôn nhân được bảo toàn, được cổ võ, được
kiên cường và ngày càng tiến gần đến tình yêu trung thành và vĩnh cửu của Thiên
Chúa.
Huệ Minh