6.6 Thứ Hai trong tuần thứ Mười Mùa Quanh Năm (1 V 17:1-6; Tv 121:1-2,3-4,5-6,7-8; Mt 5:1-12)

Mt_5_1-12.jpg

Trình thuật Tin Mừng hôm nay là một bài
ca Hạnh Phúc được Đức Giêsu nhấn mạnh như một lẽ sống của những ai mong muốn được
hưởng hạnh phúc đích thực. Cụm từ “Phúc cho ai…” được lặp lại tám lần như một
điệp ca vang vọng mãi ở trên núi. Tám mối phúc Đức Giêsu đề cập đến như đi ngược
lại với quan niệm về hạnh phúc của đám đông dân chúng. Với Đức Giêsu, hạnh phúc
không thuộc về những trọc phú, những người có chức tước, có quyền lực trong xã
hội mà là người có tinh thần nghèo khó, người hiền lành, người có tâm hồn trong
sạch, người bị bách hại vì sống công chính…

Các Mối Phúc công bố những thái độ và
cách xử sự con người phải theo để được thuộc về Nước Trời, tức để được sống dưới
quyền lãnh đạo của Thiên Chúa. Dựa theo thứ tự các Mối Phúc, chúng ta nhận ra rằng
chúng ta được mời gọi luôn mở ra với Thiên Chúa (Mối Phúc 1, 2 và 3) và cương
quyết thực hiện thánh ý Ngài (Mối Phúc 4), để có thể sống các Mối Phúc dấn thân
phục vụ tha nhân (Mối Phúc 5, 6 và 7). Khi chấp nhận chịu bách hại vì kiên trì
sống theo đường lối của Thiên Chúa, chúng ta nên giống Đức Giêsu, Con Thiên
Chúa hằng sống, và Thiên Chúa sẽ hài lòng về chúng ta như vẫn hài lòng về Con
yêu dấu của Ngài.

Thật ra, các Mối Phúc chỉ quy về có một
Mối: trở nên giống Đức Kitô, bởi vì Người đã sống trọn các Mối Phúc này.

Mỗi Mối Phúc có ba phần. Phần đầu là lời
công bố Mối Phúc. Phần hai nói về người được đón nhận Mối Phúc. Và phần ba là nền
tảng của Mối Phúc (= Mối Phúc ấy dựa trên điều gì?). Nền tảng này luôn luôn là một
hành động của Thiên Chúa, được khẳng định vững vàng và được đoan hứa chắc chắn.
Còn người được hưởng Mối Phúc chính là những người thực hiện một cách sống hay
một thái độ được quy định trong Mối Phúc. Họ được tuyên bố là “phúc thay”, bởi
vì hành động kia của Thiên Chúa chắc chắn được dành cho họ.

Đức Giêsu không diễn tả các Mối Phúc
theo kiểu tình cờ. Người trình bày nền tảng cụ thể của mỗi Mối Phúc. Như chúng
ta đã nói, phần thứ ba của mỗi Mối Phúc nói về hành động của Thiên Chúa. Mối
Phúc đầu tiên và Mối Phúc thứ tám có cùng một nền tảng: “vì Nước Trời là của họ”.
Matthew nói về Nước Thiên Chúa chỉ trong một vài đoạn; thông thường tác giả
dùng thành ngữ “Nước Trời” là kiểu nói của người Do Thái thời đó. “Nước Thiên
Chúa” và “Nước Trời” có ý nghĩa như nhau: không có nghĩa là một lãnh thổ hay một
nơi chốn, mà là quyền chúa tể của Thiên Chúa được tỏ bày ra trực tiếp rõ ràng.

Vậy “Nước Trời là của họ” có nghĩa là
Thiên Chúa với quyền chúa tể là của họ; đây không phải là quyền thống trị của một
bạo chúa, mà là hành động quan phòng nhân hậu của một vị Mục tử. Người sẽ chứng
tỏ rằng Vương quyền của Người vượt trên mọi thế lực hiện đang thống trị. Những
ai sống theo lời Đức Giêsu dạy sẽ thuộc về Người, còn Người, đầy quyền năng và
nhân ái, Người sẽ là của họ. Mối Phúc hoàn toàn dựa trên sự hiện diện trong uy
quyền và nhân ái của Thiên Chúa. Chính vì thế thành ngữ “Nước Trời” được nói đến
ở Mối Phúc đầu và Mối Phúc cuối như một lời mở và kết luận, và có giá trị cho tất
cả các Mối Phúc khác.

Họ là những “người nghèo của Thiên
Chúa”. Một niềm hạnh phúc đích thực được mở ra cho những người cô thế cô thân,
những bà góa và những trẻ em mồ côi. Nơi Đức Giêsu, hạnh phúc vượt lên các giá
trị trần gian, vượt qua những bãi bờ ghềnh thác của quyền lực và danh vọng. Hạnh
phúc đó được ấp ủ và dưỡng nuôi trong hạnh phúc lớn lao của Thiên Chúa là Đấng
giàu lòng thương xót. Hạnh phúc ấy được kết tinh trong Người Con duy nhất, nơi
chất chứa những điều diệu kỳ nhất mà không một thế lực nào dù mạnh mẽ, ngoạn mục
đến đâu cũng không thể phá hủy được.

Giam mình vào ánh vinh quang của vật chất,
người ta chìm trong những mong manh vụn vỡ để rồi đánh mất cả thân xác và hồn
phách. Những cái lịch sự bóng bẩy của thế gian thường dẫn đến những ảo giác lệch
lạc. Có hay chăng một hạnh phúc đong đầy những mất mát, những bắt bớ, những hiểu
lầm và nghi kỵ. Người môn đệ của Đức Giêsu là người hạnh phúc trong chân lý sự
thật dù phải trải qua những mất mát đớn đau để rồi xác tín như thánh Phaolô“cho
thì có phúc hơn là nhận” (Cv 20, 35).

Bài ca Bát Phúc luôn là một lời thách đố
hay một tin vui, đón nhận hay không là tự do của mỗi con người. Một khi con người
đã xác định cho mình hướng đi, luôn khát khao vươn tới thì dù ở đâu trong hành
trình vạn dặm cũng tìm thấy Hạnh phúc.Với con mắt đức tin, chúng ta biết rằng
Thiên Chúa hằng tuôn đổ ân phúc của Người ngay cả lúc chúng ta gặp đau khổ thất
bại và mang đầy những lầm lỗi. Vì thế hạnh phúc cũng có thể là nhận ra những giới
hạn của thân phận con người trước tình thương vô biên của Thiên Chúa.

Như bản tình ca được kết dệt bởi những nốt
trầm bổng, hạnh phúc không chỉ là lúc chúng ta nhận được nhiều điều may lành
nhưng cũng là lúc chúng ta dám cho đi, dám trao tặng, dám hao mòn vì tình yêu;
không chỉ là lúc chúng ta bình an sum họp mà cả những lúc chia xa đổ vỡ. Tất cả
là hồng ân, không có gì của con người nằm ngoài bàn tay yêu thương quan phòng của
Thiên Chúa. Bao lâu chúng ta sống xa Chúa đó là chúng ta đang gánh chịu nỗi bất
hạnh. Chỉ phút giây nào chúng ta còn sống theo lời dạy của Thiên Chúa đó là
chúng ta đang có hạnh phúc thật, ngoài Thiên Chúa ra chúng ta không tìm đâu được
hạnh phúc. Nói như thánh Augustinô “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên trái tim con cho
Chúa, linh hồn con còn mãi khắc khoải cho đến khi nào được an nghỉ trong Chúa”.

Mỗi Mối Phúc có một ý nghĩa và một tầm mức
riêng, nhưng kết hợp với nhau như các yếu tố của một bản giao hưởng, làm nên
chương trình sống cho người Kitô hữu. Như những ánh đèn tỏa sáng và hướng dẫn
trong đêm tối, các Mối Phúc là những nẻo đường hy vọng cho nhân loại.

Lm. Anmai, CSsR