Một chiều nọ, chuông điện thoại của tôi reo. Có lẽ cũng đã thành thói quen từ khi phục vụ ở bệnh viện, đó là cứ mỗi lúc nghe chuông điện thoại reo, trong đầu tôi thường chỉ nghĩ đến một trong ba trường hợp: bác sĩ giám đốc gọi báo công việc, hoặc có bệnh nhân gọi nhờ hỗ trợ (vì chúng tôi có cung cấp số điện thoại cho các bệnh nhân), hoặc là có một cha hay một ân nhân nào đó gọi để hỗ trợ thực phẩm cho bệnh nhân. Tôi mở điện thoại xem. Đó là số của một bệnh nhân; một bạn trẻ đã từng gọi cho tôi. Tôi đã từng nói chuyện với bạn, đã chia sẻ với bạn nhiều điều. Khẽ mỉm cười, tôi bấm nút nghe:

– Alo cha nghe nè.

+ Cha ơi! Con được về
rồi ạ. Nay con gọi để cám ơn cha.

– Hihi. Vui quá. Cha
chúc mừng. Ráng giữ sức khỏe cho tốt nha.

+ Dạ. Con thực sự biết
ơn cha, các thầy, các bác sĩ với mọi người nhiều lắm…


Ừ về nhà là tốt rồi. Cha tạ ơn Chúa với gia đình nha. Cha cũng vui lắm!

+
Dạ, cha ơi…


Sao đó con ?

con-khong-ngo-o-giua-benh-vien-da-chien-lai-co-linh-muc.jpg

Cảm
thấy bạn ấy muốn nói thêm điều gì, tôi mở lời để bạn chia sẻ, và thinh lặng
lắng nghe. Rồi với giọng xúc động, bạn ấy kể với tôi:

“Con
vẫn còn nhớ, chiều hôm đó, xe đưa con từ dưới Vĩnh Cửu lên bệnh viện số 7 ở
Biên Hòa. Đường cũng xa, con bị say xe, nên rất mệt mỏi. Con vừa mệt, mà lòng
cũng vừa lo vừa sợ. Là công nhân làm xa nhà, con bị nhiễm bệnh gia đình cũng
không biết. Sợ ba mẹ ở dưới quê lo lắng, cho nên con đã giấu không cho gia đình
biết. Khi một thân một mình đặt chân vào bệnh viện, con lo sợ rồi suy nghĩ đủ
thứ chuyện tiêu cực. Con rất mất bình an. Vậy mà, hôm đó, con thực sự rất bất
ngờ. Con không ngờ ở giữa một bệnh viện dã chiến toàn là F0, lại có một linh
mục!”

Nghe
bạn kể đến đó, tôi cười khà khà tiếp lời bạn : “Ừ, cha cũng đâu
ngờ là có ngày mình vào bệnh viện, và sống giữa các anh chị em mang ‘nick-name’
là ‘ép ô’ đâu. Cha hoàn toàn không hề ngờ. Hihi”.

Bạn
ấy cũng cười khoái chí, và tiếp tục kể :

“Dạ.
Ngay khi con bước xuống xe để làm thủ tục nhập viện, cũng đúng vào lúc cha nói
trên loa để nhắc nhở mọi người, rồi thông báo là có cha, có các thầy và các
thiện nguyện viên của Giáo phận Xuân Lộc mới về đây, để cùng với các y bác sĩ
giúp đỡ mọi người. Thực sự lúc đó con mừng muốn khóc. Con không hề nghĩ là
trong bệnh viện dã chiến có các cha các thầy. Và lúc đó con cảm thấy lòng tràn
đầy hy vọng, và rất bình an”.

Bạn
ấy còn nói thêm rằng: “Thực sự là sau đó con cảm thấy khỏe hẳn”.


bệnh viện dã chiến, hầu như ngày nào cũng có những bệnh nhân được khỏi và xuất
viện. Và thỉnh thoảng lại có người nhắn tin hoặc gọi điện để cám ơn chúng tôi.
Thế nhưng, lời cám ơn của bạn trẻ này chiều hôm đó, có lẽ là “trọng
thể” nhất. Không phải vì điều gì to tát, nhưng là vì bạn ấy chia sẻ rất
nhiều những tâm tình thật dễ thương và chân thành, đó là tấm lòng của một người
trẻ được nâng đỡ vượt qua cơn bệnh.

Khi
nghe bạn ấy tâm sự, từng câu từng chữ rất chân thành, khiến trái tim tôi đan
xen nhiều dòng cảm xúc. Thấy thương đồng bào, khi hằng ngày, vẫn là những nỗi
lo này đang làm khổ bao nhiêu anh chị em: lo lắng vì đã bị nhiễm bệnh, lo lắng
vì rồi không biết sẽ ra sao; nỗi lo của bản thân; nỗi lo của người nhà… Những
lo lắng khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng. Hằng ngày, cùng với anh em phục vụ,
chúng tôi chỉ mong mình chia sẻ một chút gánh nặng với các y bác sĩ, góp một
đôi tay chăm sóc các bệnh nhân. Thỉnh thoảng cầm micrô, mở loa, nhắc các bệnh
nhân giữ vệ sinh, tuân thủ các quy định cho tốt, sống lạc quan, liên đới chia
sẻ với nhau; mỗi tuần vài lần qua thăm và động viên tinh thần cho mọi người;
lâu lâu mang lại niềm vui các em nhỏ bằng một ít bánh kẹo mà các mạnh thường
quân gửi vào,… Tất cả, chỉ ước mong tạo một bầu khí an vui lạc quan để các
bệnh nhân có một tinh thần thật tốt mà dưỡng bệnh. Tôi hoàn toàn không dám nghĩ
rằng chỉ cần sự hiện diện của mình, trong tư cách là một Linh mục, đã là một sự
“nâng đỡ tinh thần” rất lớn cho nhiều người, đặc biệt là các tín hữu Công Giáo.

“Tạ
ơn Chúa, đã cho chúng con, được là những khí cụ để Chúa xoa dịu những nỗi lo
cho anh chị em con. Tạ ơn Chúa, đã cho chúng con, được là một dấu chỉ để mang
lại sự bình an cho các bệnh nhân”.
 Vừa nghe bạn ấy kể trên điện thoại, tôi vừa thầm
thĩ thưa với Chúa đôi tâm tình cầu nguyện nho nhỏ ấy. Và lòng tôi trào dâng một
niềm hạnh phúc thiêng liêng sâu lắng.

Giọng
bạn ấy vẫn vang vang trên điện thoại :

“Mẫy
năm qua, vì công việc, và cũng vì cuộc sống của con gặp đôi chút khó khăn, con
đã khô khan với Chúa, và thậm chí không dám đến nhà thờ. Không phải vì con sợ
Chúa đâu cha. Con muốn đến nhà thờ lắm. Con thèm cảm giác được quỳ trong nhà
thờ cầu nguyện lắm. Nhưng con cảm thấy có tội, nên con không dám đến.

Con
rất muốn chia sẻ để cha hướng dẫn. Ban đầu con không dám gọi điện thoại cho cha
đâu, vì con sợ. Nhưng thầy Ph. trực điện thoại, nói với con là cứ gọi đi, cha
giúp cho. Mãi mấy hôm sau con mới dám gọi.”

con-khong-ngo-o-giua-benh-vien-da-chien-lai-co-linh-muc-1.jpg

Một
công việc mà tôi rất vui khi được thực hiện trong bệnh viện dã chiến, đó là
được lắng nghe và chia sẻ với những người đang gặp thử thách về đức tin. Một số
trường hợp thì thầy phụ trách trực điện thoại sẽ giúp cho các bệnh nhân. Một số
trường hợp khác, thầy ấy sẽ chuyển qua cho tôi. Thầy nói : “Vấn
đề này, để cha nói sẽ rõ hơn”
“Dạ vâng, đại ca”,
tôi thường đùa với thầy như vậy. Trong gian truân và bệnh tật, các bệnh nhân
được Chúa thôi thúc. Tôi đã cảm thấy rất xúc động, khi được ban Bí tích Hòa
giải cho anh chị em ngay trong giữa bệnh viện dã chiến. Đối với những người
không thể lãnh nhận Bí tích này vì một ngăn trở nào đó, thì tôi cũng cố gắng
giúp họ tìm đến với Chúa trong cầu nguyện và sám hối. Mỗi khi chia sẻ với họ,
tôi không làm gì nhiều. Tôi chỉ lắng nghe, đồng cảm, và nói với họ về Lòng
Thương Xót của Chúa. Lòng Thương Xót ấy sẽ tha thứ tất cả, và hy vọng tất cả.
Chỉ có Lòng Thương Xót Chúa, mới thực sự mang lại bình an cho cuộc đời. Cứ vậy,
với niềm xác tín đơn sơ, tôi nhắc nhớ các bệnh nhân giữ vững niềm tin vào Chúa.
Bạn trẻ đang nói chuyện qua điện thoại với tôi cũng là một trường hợp như vậy.
Tôi cũng đã từng dành nhiều giờ để nghe bạn giãi bày, và đã khích lệ bạn vững
tin vào tình yêu của Chúa.

Lúc
này, tôi vẫn đang nghe điện thoại, bạn ấy vẫn đang kể :

“Thực
sự thì hồi đó, sau khi trao đổi với cha xong, con thấy lòng mình nhẹ hơn rất
nhiều. Con đã tìm lại được bình an. Bây giờ con chỉ muốn khi hết dịch, là sẽ
đến nhà thờ ngay, và sẽ không sống xa Chúa nữa. Con tin, Chúa an bài cho con,
và Người đang dẫn dắt con…”

Chiều
hôm ấy, tôi lại tiếp tục đóng vai một người bạn, để anh chị em tôi được trải
lòng. Tôi hạnh phúc vì điều đó.

Cuộc
điện thoại của bạn hôm ấy, đối với tôi, là một món quà tuyệt vời. Cũng giống
như tất cả những thiện nguyện viên Công Giáo khác tham gia tuyến đầu, niềm vui
của tôi là sự bình an của các bệnh nhân. Sự bình an không chỉ nơi thể xác, mà
còn trong tâm hồn. Chỉ cần sẻ chia được điều gì đó với các bệnh nhân, dù là rất
nhỏ, thì đối với chúng tôi, đó đã là một niềm hạnh phúc thực sự. Đúng như tâm
tình của Mẹ Têrêsa Calcutta năm xưa: những việc nhỏ, nhưng với tình yêu lớn,
đều là những việc phi thường, và làm nên những điều phi thường. Những điều phi
thường ở đây, là niềm hạnh phúc sâu xa, trong chính những điều bình dị.

con-khong-ngo-o-giua-benh-vien-da-chien-lai-co-linh-muc-2.jpg
Linh
mục, Chủng sinh, Chiến sĩ Công An, Quý Y Bác Sĩ , các Bạn trẻ Thiện Nguyện và
Anh Em Dân Quân phục vụ nơi BV Dã Chiến

Ngước
mắt nhìn về một nơi xa xa, thấp thoáng trong lòng tôi, bóng hình của anh chị em
tôi – các linh mục, các tu sĩ nam nữ, các thầy chủng sinh, các bạn trẻ, giáo lý
viên,… đang hy sinh không quản ngại nơi tuyến đầu. Mang trong mình tình yêu của
Chúa, mỗi người trong công tác phục vụ riêng của mình, đang trao gửi đến các
bệnh nhân chính Chúa. Sự hiện diện âm thầm của các thiện nguyện viên bên các
bệnh nhân, như một nhịp cầu cho sự hiện diện của Lòng Thương Xót Chúa giữa nơi
bệnh viện dã chiến. Từ sự bất ngờ khi gặp một thiện nguyện viên Công Giáo trong
bệnh viện, đến một hành trình tìm lại được bình an nơi chính Thiên Chúa, có thể
nói đó là một món quà tuyệt vời mà chúng tôi đang trao tặng cho các anh chị em
bị mắc covid. Chúng tôi luôn xác tín: chính Chúa đang dẫn dắt cuộc đời họ,
chính Chúa sẽ mang lại bình an cho họ; và chúng tôi, các thiện nguyện viên Công
Giáo, là những khí cụ tình yêu nhỏ bé trong tay Người, giữa những lắng lo và
khổ đau của anh chị em…

Lạy
Chúa,

 xin
hãy dùng chúng con như khí cụ bình an của Chúa,
cho
anh chị em, cho quê hương, cho đồng bào con… 
Amen.

  Lm. Giuse Nguyễn Đình
Nhu

(giaophanxuanloc.net
10.10.2021)