Câu trả lời của linh mục Alain Bandelier.
Họ cho tôi một ví dụ đau nhói: “Hôm qua tôi
nói chuyện ở hành lang với hai phụ nữ thiện cảm ở một dịch vụ gần với dịch vụ của
tôi. Họ đề cập đến Đức tin. Một bà nói với tôi: “Tôi, tôi có những chuyện tôi
không nuốt trôi được! Anh trai tôi, 47 tuổi, có 4 người con, năm ngoái qua đời
vì căn bệnh quái ác. Nỗi đau đã tàn phá
chúng tôi. Và khi trong đám tang, tôi nghe linh mục nói, Chúa gọi anh về với
Ngài, tôi muốn hét lên chống Chúa…” Và bà nói thêm: “Linh mục này sẽ nói gì nếu
người này tự tử?”
Đây là một khó khăn nhiều người đã biết,
đã lên tiếng. Tôi có nên viết thêm về chủ đề này không? Để phản ánh và có nguy
cơ gây sốc cho nhiều người hơn nữa, tôi muốn đưa ra quan điểm ngược lại với những
phản hồi thông thường. Vì vậy, tôi sẽ không nói, Chúa không liên quan gì đến việc
này. Muốn bào chữa cho Ngài quá nhiều, cuối cùng chúng ta loại trừ Ngài. Giây
phút lâm tử của tôi là giây phút quá quan trọng để Chúa không quan tâm đến, để
Chúa vắng mặt. Còn hơn thế, trong trường hợp cái chết dữ dội, chết yểu hay đặc
biệt thương tâm.
“Không phải Chúa giết tôi”
Cuộc sống của tôi và cái chết của tôi
không phải ngẫu nhiên, cũng không phải là một cần thiết. Trong khôn ngoan và sức
mạnh Tình yêu của Ngài, Thiên Chúa ban ý nghĩa và giá trị cho từng khoảnh khắc
trong đời tôi, kể cả giây phút lâm chung, giây phút mà mọi người cho là hoàn
toàn vô nghĩa và tiêu cực. Hoặc đi xa hơn: chúng ta hãy dám tin rằng, trong
Lòng Thương Xót của Ngài, Chúa canh, để cái chết làm chúng ta ngỡ ngàng lúc này
là điều thích hợp hơn cho chúng ta, và điều mà chỉ một mình Ngài đo lường được.
Dĩ nhiên, không phải Chúa giết tôi. Giây
phút lâm chung của tôi, về mặt lịch sử và thế gian được xác định bởi những
nguyên nhân có thể xác định được.
Chẳng hạn tuổi tác: nhất thiết phải có
lúc “bộ máy” quá mòn không thể tiếp tục. Hoặc bệnh tật: không phải tất cả vi
khuẩn và vi-rút đều đầu hàng trước các điều trị y khoa dù tinh vi đến đâu. Và
tai nạn: không ai an toàn trước một chuỗi con số thống kê không đoán trước được
và đôi khi không thể lường trước được, dẫn đến những thảm kịch không tránh khỏi
và đôi khi khó nhận thấy; ám ảnh thời nay là bằng mọi giá phải tìm cho ra thủ
phạm mỗi khi có tai ương, như thế chỉ nói lên sự lo lắng tột độ của con người,
và nhu cầu loại nó; họ không chấp nhận có những chuyện thoát khỏi kiến thức và
quyền lực của họ.
Và đúng: câu “Chúa gọi về” nghe không được
vui cho lắm. Nó lướt trong im lặng những gì liên quan đến các sự kiện của thế
gian (cái mà các triết gia gọi là nguyên nhân thứ cấp) và có nguy cơ làm giảm đến
mức thấp của những bối cảnh thuộc về thứ trật khôn ngoan và quan phòng của Chúa
(nguyên nhân đầu tiên). Không nên trộn lẫn mọi thứ!
Nhưng chúng ta có phải tách mọi thứ ra
không? Chúa có phải là khán giả nhìn cuộc đời chúng ta, vui cũng như buồn
không? Chúng ta nên thừa nhận đây không phải là một vai trò dễ chịu! Dù sao đây
không phải là cách Kinh thánh nhìn mọi thứ. Còn phần chúng ta, chúng ta cũng
không là tù nhân của số phận mình, không lý do, không kháng cáo. Điều này cũng
không vui cho lắm.
Gọi là nhấn mạnh một nối kết; nhắc lại vết
thương của sự nhổ bứt ra
Tôi đoán được ý kiến phản đối: rất dễ bị
chỉ trích, nhưng thay vào đó bạn đề xuất điều gì? Tôi đề nghị nói: “Thiên Chúa
mời gọi họ trở về nhà Chúa.” Sự khác biệt rõ ràng là nhỏ, chỉ một chữ cái,
nhưng sự khác biệt là đáng kể (trong tiếng Pháp rappeler và appeler). Trong ý
tưởng của việc nhắc lại, có một cái gì đó mang tính nhà binh và độc đoán: quân
nhân A, ra khỏi hàng ngũ! Nó cũng làm tôi nghĩ đến tiếng còi của trọng tài
thông báo trận đấu đã kết thúc. Ngược lại, lời mời gọi là khái niệm chính xuyên
suốt Kinh thánh. Chúa Giêsu nói: “Hãy đến và theo Ta”; Ngài là Mục Tử Nhân
Lành, đàn chiên nghe tiếng Ngài và chúng theo Ngài; tiếng Ngài gọi vang suốt cuộc
đời chúng ta, ngày này qua ngày khác, kể cả ngày cuối của chúng ta. Nhắc lại là
nhấn mạnh đến vết thương bị nhổ bứt (chúng ta cảm nhận điều này trong phản ứng
dữ dội nói ở đoạn đầu). Mời gọi là nhấn mạnh một kết nối.
Tuy nhiên, những câu này có nhược điểm
là nói những điều theo quan điểm của Chúa, như thể chúng ta ở vị trí của Ngài.
Nói chung, tôi thích những câu khiêm tốn hơn, khởi đi và nói về chúng ta:
“Chúng ta phó người đã rời chúng ta vào ơn Chúa”. Chúng ta cũng có thể nói khởi
đi từ chính người đã khuất: “Anh, chị đã đi gặp Thiên Chúa của họ”.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
(phanxico.vn
/ famillechretienne.fr, Alain Bandelier, 2022-01-15)